“Cái gì? Là đồ bỏ đi này ký kết?”
“Đứa như anh ta, còn có năng lực như vậy?”
“Dựa vào cái gì? Người khác không ký được hợp đồng, vì sao lại để anh ta ký được?”
Tất cả người nhà họ Liễu đều không tin, cảm giác chuyện này là không thể nào xảy ra được.
Lâm Dương nhìn thời gian: “Năm phút đồng hồ trôi qua rồi, các người còn có mười phút nữa.Về phần vì sao tôi có thể ký được hợp đồng, mà các người không thể, là bởi vì Châu Duy Chiến nợ tôi một món nợ ân tình.”
Liễu Như Hoa lập tức kêu to lên: “Không thể nào, anh đừng có mà dán vàng lên mặt mình, anh là ai? Anh là đứa con trai bị nhà họ Lâm gia vứt bỏ, bố mẹ anh cấu kết với giặc bán n ước, anh chỉ là con chuột bò qua đường, nếu không phải ôm chân Liễu Ngọc Tuyết, mẹ anh đã sớm bị bệnh chết, anh cũng đã sớm đói chết, anh cho rằng mình là ai? Tổng giám đốc Châu có thể nợ anh một món nợ ân tình sao, anh cũng quá coi trọng mình rồi…”
Ánh mắt Lâm Dương lạnh như băng.
Anh mạnh mẽ tiến lên một bước, nắm lấy mái tóc của Liễu Như Hoa, kéo đập xuống bàn “ầm’ lên một tiếng.
Lập tức, máu mũi chảy dài, răng cửa cũng gãy mất hai cái.
“Không ai có thể sỉ nhục bố mẹ tôi, bọn họ bị người ta vu oán, tôi nhất định sẽ điều tra ra đầu đuôi ngọn ngành, Liễu Như Hoa, nếu cô tái phạm, tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết.Lâm Dương lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lùng như đao, làm cho một đám người cũng không dám đi lên.
Ngay cả bố ruột của Liễu Như Hoa, Liêu Hưng Xương, cũng căng thẳng không dám tới cứu con gái mình.
Lâm Dương lạnh lùng nói: “Còn có tám phút đồng hồ nữa!”
Liễu Trương Thắng nói: “Tôi có số điện thoại của Châu Duy Chiến, để tôi gọi điện thoại xác nhận”
Điện thoại được nối máy rất nhanh.
Chỉ có mấy lời, Châu Duy Chiến phía bên kia liên cúp điện thoại.
Bà cụ vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Châu nói thế nào?”
Liễu Trương Thắng nhìn Lâm Dương một cái, nói: “Anh ta không nói dối, Châu Duy Chiến quả thực đã nói, đây là hợp đồng duy nhất, hủy hoại rồi sẽ không có bản thứ hai, bây giờ người của vật liệu xây dựng Vĩnh Xương đang ở chỗ anh ta rồi”
Vật liệu xây dựng Vĩnh Xương xếp hàng thứ hai trong ngành công nghiệp vật liệu xây dựng ở Thanh Châu, chỉ đứng sau Liễu thị.
Là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Liễu thị.
Nếu như Liễu thị đánh mất hợp đồng này, lập tức Vĩnh Xương sẽ trở thành bá chủ ở Thanh Châu, hơn nữa ngược lại chắc chắn sẽ đè chết Liễu thị.
Đáp án không cần nói cũng biết, lần này Châu Duy Chiến là đặc biệt nể mặt Lâm Dương, mới đồng ý ký hợp đồng.
“Còn năm phút nữa!”
Lâm Dương nhắc nhở.
Bà cụ hung hăng nhìn anh một cái, đập bàn nói: “Đưa hợp đồng cho nó.”
Lâm Dương nở nụ cười: “Như vậy mới đúng, mọi người hòa thuận cùng phát tài, đều làm ăn ở Thanh Châu, sau này các người kiếm được khối vàng lớn của các người, chúng tôi kiếm được khoản tiền nhỏ của chúng tôi, giếng nước không phạm nước sông.”
Sửa đổi hợp đồng, đóng dấu, ký tên, hoàn thành rất nhanh.
Lâm Dương cẩn thận nhìn thật kỹ một lượt, xác nhận không sai, mới thẳng thắn ném bản hợp đồng thật kia cho Liễu Trương Thắng.
Trong lúc đó, bà cụ lại nhắm mắt cau mày, giống như đang suy nghĩ sâu xa gì đó.
Mã cho đến khi Lâm Dương kéo Liễu Ngọc Tuyết muốn rời đi, mới bỗng nhiên mở mắt ra: “Chờ chút đã”
Hai người quay đầu lại.
Phát hiện vậy mà bà cụ lại thay đổi vẻ mặt, biểu cảm lạnh lùng giận dữ vừa rồi hoàn toàn không thấy đâu nữa, chỉ cười tủm tỉm nói: “Ngọc Tuyết à, lần này cũng coi như các cháu đã lập công lớn, vừa rồi cháu nói không sai, chi nhánh Thành Nam này vốn là do cháu vất vả thành lập nên, vừa rồi là do bà nội quá đáng, vê sau vẫn là người một nhà, cháu cùng với Mạc Tình, cuối cùng vẫn là cháu gái ruột của bà, Trương Khải đi sớm, sau này có chỗ nào gặp khó khăn gì, cứ tới tìm bà nội nhé.”
Về phần Liễu Như Hoa bên cạnh còn đang kêu r3n, bà ta giống như hoàn toàn không nghe thấy vậy.
Liễu Ngọc Tuyết sửng sốt, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Cám ơn bà nội”
Lâm Dương và Liễu Ngọc Tuyết rời khỏi đó, đi thẳng đến chi nhánh Thành Nam.
Liễu Như Hoa ôm cái mũi chảy máu, vô cùng tức giận nói: “Bà nội, sao bà không đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Liễu? Bà quên cô ta đã làm gì bà rồi sao? Đứa súc vật nhà họ Lâm hoàn toàn không coi bà ra gì, bọn họ cứ thế mà cướp đi chi nhánh Thành Nam rồi!”