Câu hỏi này đã được Châu Duy Chiến trả lời, anh ta cười rồi nói: “Chị gái Mỹ Lệ của cậu đã mở một câu lạc bộ làm đẹp theo chuỗi, lúc trước có dự định sẽ phát triển thương hiệu riêng của mình, tôi đã mua một dây chuyền lắp ráp và một trung tâm nghiên cứu nhỏ. Nhưng bây giờ cũng bỏ trống ở đó chẳng sử dụng, cơ bản xem như đã bỏ hoang.”
Thật ra Lương Mỹ Lệ đã thảo luận vấn đề này với Vương Hồng.
Nếu không, bây giờ Lương Mỹ Lệ cũng không nói ra.
Vương Hồng trước đây cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ và giỏi giang, bà ấy hiểu rất rõ về hoạt động kinh doanh trên thương trường.
Bà ấy cười nói: “Con à, mẹ đã thảo luận với Mỹ Lệ rồi, mẹ cảm thấy chúng ta có thể tiến hành hợp tác. Công ty làm đẹp của Mỹ Lệ đang cần một sản phẩm đầu tiên để ra mắt thương hiệu riêng, mẹ có niềm tin chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu ra một sản phẩm làm bùng nổ thị trường.”
Sản phẩm bùng nổ sao?
Lúc đó còn hơn cả kem trị tàn nhang của tập đoàn Lâm Thị.
Tuy nhiên lúc này Vương Hồng vẫn không thể hiện mọi thứ một cách quá rõ ràng, có một số chuyện chỉ có hai mẹ con mới hiểu được, bây giờ công khai thì hơi sớm.
“Tuy nhiên, dây chuyền sản xuất của Mỹ Lệ không ở Thanh Châu, mà ở Trung Hải.”
Sau đó, gia đình Châu Duy Chiến ra về.
Lâm Dương và Vương Hồng ngồi nói chuyện với nhau.
Đôi mắt Vương Hồng hướng về phía bên ngoài của căn phòng, thì thào nói: “Nói cho mẹ nghe, cô gái bên ngoài kia là ai thế? Đừng nói đó là kết quả mà con trăng hoa bên ngoài rước về đấy nhé?”
Trước đó bà ta bị Tào Kình Thiên đánh ngất, Lâm Dương mới đưa bà vào trong phòng.
Kết quả là sau khi tỉnh dậy, phát hiện có một cô gái lại rất xinh đẹp, tự xưng là nha hoàn làm ấm giường cho con trai mình là Lâm Dương, thật sự đã dọa bà ta đến phát ngất… Mà bây giờ đã là thời đại nào rồi, lại còn có nha hoàn nữa? Mà vấn đề là nha hoàn làm ấm giường là làm công việc gì nhỉ, không lẽ đó là nhân tình sao?
Nhưng con trai bà đã kết hôn rồi mà, Liễu Ngọc Tuyết cũng từng đến đây rồi.
Nếu con bé nhìn thấy cô gái này, ôi chẳng biết sẽ có chuyện gì đây?
Lâm Dương nhanh chóng giải thích: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, cô ấy là sư muội của con, ừm, tính cách cô ấy hơi tinh nghịch, còn ham vui nữa.”
Lâm Dương đã nghĩ về điều này trước đây.
Thân phận của Mã Trần Phong khá đặc biệt, trong mắt người bình thường, ông ta là tên trùm lớn của thế giới ngầm, không phải là người tốt, Vương Hồng đương nhiên không thích Lâm Dương chơi chung với loại người như vậy.
Mặt khác, Lâm Dương đột nhiên nổi lên với kỹ năng tuyệt vời như vậy cũng cần một cái cớ thích hợp.
“Sư muội? Con bái sư từ khi nào thế?”
“Chính là lúc mẹ hôn mê đấy, còn về những chuyện liên quan đến sư phụ của còn, thì ông ấy không cho con nói ra, nói chung ông ấy là một người rất lợi hại.”
Lâm Dương đã tìm ra lý do này và cuối cùng mọi chuyện xem như được giải thích thỏa đáng.
Sau đó, Lâm Dương lại nói về Tào Kình Thiên, vì Lâm Bắc dám để vệ sĩ đến bắt cóc mẹ con họ, nên nếu đã có lần đầu tiên, thì nhất định sẽ có lần thứ hai. Với tính cách của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng nhượng lại tài sản mà mình đã lấy được… Hai tháng, đây cũng là sức ép tâm lý mà anh cố tình tạo ra cho ông ta.
Đến lúc đó, nó sẽ trở thành một cực hình.
“Dây chuyền sản xuất của chị Mỹ Lệ ở Trung Hải, như vậy cũng tốt, nếu nghiên cứu sản xuất ở Trung Hải cũng sẽ tốt hơn ở Thanh Châu. Nhà họ Lâm rất có thế lực ở Thanh Châu, đằng sau có mạng lưới mối quan hệ chằng chịt, họ sẽ rất dễ điều tra ra được, nên việc sản xuất ở nơi khác, sau đó đợi đến khi sản phẩm của chúng ta ra mắt, hãy quay lại để phát triển.”
Sau khi nghe những lời này, Vương Hồng cũng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi chấm dứt câu chuyện với bà Vương Hồng, Lâm Dương và Hoa Hải Ninh bắt đầu bàn với nhau để thống nhất cách nói.
“Tôi là sư muội của anh?” Hoa Hải Ninh cảm thấy hơi buồn cười: “Là nha hoàn hay là em gái?”
“Cô có thể làm kiêm hai nhiệm vụ, vừa làm sư muội vừa làm nha hoàn cũng được mà.”
“Vậy thì… sư huynh à, anh có thể dạy tôi một chút võ công được không?”
Võ công, chính Lâm Dương cũng không biết võ công. . Đam Mỹ Sắc
Nền tảng của anh ta chỉ là công pháp Vô Danh, còn lại là kỹ thuật y học, về kỹ thuật võ thuật thì anh ta không bằng Hoa Hải Ninh rồi.
Thấy Lâm Dương không nói gì, Hoa Hải Ninh cắn răng và nâng chân lên, ngồi lên đùi Lâm Dương, nhẹ nhàng lắc lư: “Sư huynh, sư huynh, anh cảm thấy sao?”
Lâm Dương cảm thấy choáng váng trước hành động này của cô.