Mùi nước hoa?
Lâm Dương đầu óc có chút choáng váng, thiếu chút nữa lộ ra sơ hở.
Anh đương nhiên không thể nói cho Liễu Ngọc Tuyết, đây là do vũ nữ ngồi ở trên người mình, đung đưa qua lại, khiến mùi nước hoa trên người cô ta đọng lại trên người anh.
Anh không phải kẻ ngu ngốc.
Miệng vội vàng nói: “Đương nhiên không phải, hôm nay anh cũng chưa gặp bác sĩ Diêu, mùi nước hoa này… À anh nhớ ra rồi, là của Lương Mỹ Lệ, vừa rồi anh bế…”
Nói còn chưa dứt lời, Liễu Ngọc Tuyết liên kinh ngạc nói: “Anh bế Lương Mỹ Lệ?”
Lâm Dương lập tức sửa lại: “Anh chưa nói xong đâu, anh bế con gái của Lương Mỹ Lệ – Châu Tử Hinh, trên người con bé cũng dính nước hoa của Lương Mỹ Lệ.”
“Có thật không?”
“Đương nhiên là thật chứ, nếu không thì em có thể đi hỏi cô ấy!”
“Thôi quên đi, em tin tưởng anh.”
Lâm Dương lại nắm lấy bàn tay mềm mại của cô: “Ngọc Tuyết, thì ra em lo lắng cho anh như vậy, anh rất vui em biết không? Trong khoảng thời gian này anh luôn nghĩ rằng em không còn thích anh nữa, mỗi lần nghĩ đến đó anh thậm chí còn nghĩ tới cái chết.”
Liễu Ngọc Tuyết lúc này không chống trả, ánh mắt đưa tình nhìn anh: “Chúng ta là vợ chồng, em không thể thích người khác, trừ phi anh yêu người khác.”
Lâm Dương chậm rãi tiến sát.
Hôn cô.
Đương nhiên đây không phải là nụ hôn đầu tiên, nụ hôn đầu tiên sớm đã mất rồi, trong khoảnh khắc hai môi chạm nhau, hai người đều có cảm giác như bị điện giật, một loại tâm tình đã tích tụ từ lâu.
Khi bàn tay quỷ quyệt của Lâm Dương đang lần mò, điện thoại của Liễu Ngọc Tuyết bíp bíp vang lên.
Như đang thúc giục.
Hai người chỉ có thể tách nhau ra.
Vừa thấy, quả nhiên là Thẩm Tú Phương gọi réo.
Thúc giục hai người nhanh chóng về nhà.
Bất đắc dĩ, Lâm Dương đành phải khởi động xe, lái xe về hướng biệt thự nhà họ Liễu, nhưng nghĩ đến nụ hôn cách biệt suốt mười tháng vừa rồi, ngọt ngào vô cùng, cho dù lát nữa bị Thẩm Tú Phương mắng đến không ngẩng đầu lên được thì cũng đáng.
Cùng lắm thì coi bà ta như con chó điên đang cắn càn là được.
“Kít!”
Không ngờ đã tới nhà họ Liễu rồi.
Lâm Dương vừa mới vào cửa, đang giúp Liễu Ngọc Tuyết cởi giày cao gót, Thẩm Tú Phương đã xông lên, thừa dịp anh chưa chuẩn bị, liền cho Lâm Dương một cái bạt tai, giận dữ mắng: “Phế vật, con sói mắt trắng này, mày dám đánh con gái tao, tao đánh chết mày.”
Liễu Ngọc Tuyết kêu lên: “Mẹ, sao mẹ lại đánh người?”
Thẩm Tú Phương lớn tiếng nói: “Mẹ đánh nó thì làm sao? Mẹ còn muốn giết người đây, thứ phế vật này, tính cái gì vậy? Hết lần này đến lần khác đánh Ngọc Thanh, nó dựa vào cái gì? Có bản lĩnh thì đi đánh người khác đi, đi đánh ông Mã của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý ấy, đánh phụ nữ thì tính cái gì mà có bản lĩnh, chỉ kẻ bất lực mới đi đánh phụ nữ, Ngọc Thanh còn đang là học sinh, là em gái ruột của con mà nó cũng dám đánh, nó chính là một thằng súc sinh.”
Ánh mắt Lâm Dương lóe lên, chung quy bởi vì bà ta là mẹ vợ của mình, không thể đánh lại được.
Liễu Ngọc Tuyết nhìn thấy cô em gái đang ngồi ở trên ghế sofa ăn nho, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, nhất thời cũng phẫn nộ nói: “Mẹ, vậy mẹ có biết Ngọc Thanh đã làm những chuyện gì hay không? Đó là do nó gieo gió gặt bão, nên đánh, Lâm Dương không đánh nó, ta cũng sẽ đánh nó, nó xúi giục Trình Nhân đến công ty concầu hôn, con là người đã có chồng, nó làm như vậy có nghĩ tới cảm nhận của con không? Có bao giờ nghĩ tới nó cũng là một phần của gia đình này không?”
Không ngờ Thẩm Tú Phương lại nói: “Mẹ biết chứ, nhưng vậy thì làm sao? Là mẹ để cho Ngọc Thanh làm như thế, hai đứa không phải ngay cả mẹ cũng muốn đánh đấy chứ? Mẹ không hiểu, kẻ phế vật này có cái gì tốt? Con đi theo nó không có tiền đồ, con là đang lãng phí thanh xuân, lãng phí sinh mệnh, nó căn bản không xứng với con, giám đốc Trình thật tốt, cậu ấy là cậu chủ của tập đoàn quốc tế Vũ Đăng, trị giá đến vài ngàn tỷ, về sau con muốn cái gì sẽ có cái đó, nhân lúc hai đứa bây giờ vẫn chưa lên giường, vẫn còn kịp.”
“Đủ rồi!”
Liễu Ngọc Tuyết thật sự nổi giận: “Mẹ, mẹ cho rằng con là ai? Là món hàng đang treo giá sao? Mẹ không được quên, vừa rồi là Lâm Dương hỗ trợ con mới có thể duy trì công ty chi nhánh Thành Nam, cũng lấy được cả quyền nắm giữ cổ phần của công ty, bằng không, chúng ta bây giờ ăn không khí mà sống.”