“Hiện giờ tôi không thể chợp mắt nổi… Hu hu hu, Anh Tuấn, tôi không ngủ được.
Tôi, tôi cũng muốn giúp mà..”
Nhan Nhã Quỳnh đau khổ đến mức không thở nổi.
Cô ôm chặt eo Giang Anh Tuấn, cứ thế bôi đầy nước mặt của mình lên ngực anh.
Nhìn thấy động tác như đứa trẻ của cô, trên mặt Giang Anh Tuấn chợt hiện lên một tia dịu dàng hiếm thấy rồi lập tức biến mất.
Anh đặt tay lên cái đầu tóc xù của cô, cúi đầu nâng trán cô lên rồi cười nói: “Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi, phải nghỉ ngơi thật tốt.
Đây chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi.
Bây giờ trời còn chưa sáng hẳn, nếu em không muốn ngủ tiếp thì đi xem thử Hướng Minh đi.
NhanKiến Định xảy ra chuyện như vậy, chắc hẳn thằng bé cũng bị dọa sợ.
Tôi đi tìm người trước.
Em phải ngoan ngoãn ở trong nhà, tuyệt đối không được đi ra ngoài, nhớ chưa?”
Anh khẽ dùng lòng bàn tay của mình dịu dàng lau sạch nước mắt còn đọng lại trên má cô.
Hai mắt của anh sáng lấp lánh như ánh sao trời.
Thật không ngờ lần này anh vẫn còn có niềm vui ngoài ý muốn này, chỉ tiếc rằng hiện tại không phải thời cơ tốt đẹp.
Nếu không anh rất muốn cướp cô gái ngoan này về nuôi trong nhà mình.
Sau khi dỗ dành Nhan Nhã Quỳnh đi lên tâng, toàn bộ dịu dàng trong đáy mắt của Giang Anh Tuấn lập tức biến mất: “Dì Lê, dì cứ trở về trước đi.
Hiện giờ chắc là Lê Quốc Nam và NhanKiến Định đang ở cùng nhau.
Cháu sẽ cứu bọn họ trở về”
“Vậy thì đành nhờ cả vào cháu.
Cháu cũng phải cẩn thận đấy”
Giang Anh Tuấn chịu ra mặt thì Kiều Loan yên tâm hơn là nhờ mấy người nhà họ Lê kia.
Bà ấy biết rất rõ ràng hiện giờ nhà họ Lê còn không thể tự lo được cho mình, muốn giúp cũng không giúp được chứ đừng nói là cứu người.
“Vâng”
Giang Anh Tuấn gật đầu đáp lại một tiếng.
Sau đó, anh đưa mắt nhìn sang Nhan Nhã Quỳnh đang trốn ở cầu thang, trong mắt tràn ngập dịu dàng.
Anh mỉm cười với cô rồi quay người rời đi.
Chuyện Lê Quốc Nam và NhanKiến Định biến mất xảy ra thực sự quá đột ngột.
Toàn bộ kế hoạch vốn đã chuẩn bị xong xuôi giờ đây lại có nguy cơ bị đổ bể, rất nhiều chuyện cần phải được sắp xếp lại.
Chắc chắn lão cáo già Trân Tuấn Tú kia sẽ không giấu người ở trong biệt thự nhà họ Trần.
Thậm chí đến cả hai bố con bọn họ cũng có khả năng không ở trong Hải Phòng.
Chuyện này thật sự rất khó giải quyết.
Muốn tìm được nơi NhanKiến Định bị nhốt khó vô cùng!
“Lâm Tiến Quân, hãy kiểm tra toàn bộ camera giám sát trên quãng đường từ biệt thự nhà họ Trần đến sân bay cho tôi.
Đồng thời hãy đến sân bay tìm hiểu địa điểm đến của Trần Tuấn Tú vào ngày hôm qua, tìm xem liệu có máy bay tư nhân nào được mua dưới danh nghĩa của Trần Tuấn Tú hay Trần Hiền hay không? Cho dù dùng cách gì, tốn bao nhiêu tiền cũng phải mua chuộc được người nhà họ Trần để hỏi rõ ràng về chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua.
Trước xế chiều hôm nay phải báo cáo lại kết quả cho tôi!”
Nhất định phải điều tra rõ ràng rốt cuộc hai bố con Trần Tuấn Tú đã đi đâu.
Bắt cóc không phải chuyện nhỏ, cho dù người đứng sau Trần Tuấn Tú có quyền lực to lớn đến đâu cũng không thể có gan làm chuyện này lộ liễu như vậy được.
Thế nên bọn họ buộc phải đưa người đi ngay trong đêm hôm qua.
Đương nhiên Giang Anh Tuấn cũng không từ bỏ việc tìm kiếm trong địa bàn thành phố Hải Phòng.
Trên đường tới đây anh đã báo cảnh sát về chuyện này, hiện giờ có lẽ phía cảnh sát đang bắt đầu tiến hành điều tra tại biệt thự nhà họ Trần rồi.
Giờ phút này, tòa biệt thự của nhà họ Trần đã bị lật tung.
Cả cảnh sát và người giúp việc đều hùng hổ tìm kiếm suốt hơn hai tiếng đồng hồ, đến cả tầng hầm cũng bị kiểm tra tận hai lầm.