Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 426: Chương 426



Vẻ mặt Trần Nhật Linh lạnh đi, dựa theo tính tính của Trần Tuấn Tú, có mật thất trong phòng làm việc không phải không có khả năng, có điều rốt cuộc làm mật thất thế nào, dùng để làm gì, đi vào kiểu gì, chỉ sợ chỉ có mình ông ta biết.

“Một chút manh mối cũng không có?”
Trần Hiền vẫn chưa từ bỏ ý định, nếu như ngay cả Trần Nhật Linh cũng không rõ thì đoán chừng chỗ kia chò dù tìm thêm nửa năm cũng không nhất định tìm được được, đây là nhược điểm duy nhất của Trần Tuấn Tú, anh ta không muốn từ bỏ.

“Anh nói vậy thì có lẽ chỉ có một người có khả năng biết, còn có thể để lại đầu mối”
Ngẫm nghĩ một lát, hai mắt Trần Nhật Linh sáng lên, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nghiêng người về phía th, nói tiếp: ‘Nhiều năm qua cho dù làm chuyện gì, Trần Tuấn Tú đều không kiêng ky Vũ Tuyết Phương, rất có thể bà ta biết mật thất của Trần Tuấn Tú ở đâu, đi vào thế nào…”
“Nhưng người chết sao có thể nói chuyện, huống chỉ tôi còn chưa cả nhìn thấy thân thể của người chết, vậy càng không có khả năng biết được!”
Nói tới nói lui vẫn không có tác dụng, Trần Hiền nhíu mày, đứng lên chuẩn bị ra ngoài, nếu ở chỗ này không hỏi được manh mối có ích gì, anh ta cần phải nhanh chóng lên kế hoạch lại một lần nưa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 836: C836: Trưởng lão

“Vũ Tuyết Phương đúng là không thể nói chuyện, nhưng bà ta có thói quen viết nhật ký, loại chuyện kiểu này rất có thể bị bà ta ghi lại, quan trọng là thói quen này chỉ có mình tôi biết, Trân Tuấn Tú không biết, anh nói xem có thể tìm được cho chúng ta một vài thứ có ích không…
Trần Nhật Linh nhanh chóng nhớ lại, cuối cùng như nhìn thấy tia sáng lấp lánh trong bóng tối, nhớ tới ngày còn bé ngẫu nhiên biết được việc đó, đại khái cũng là do mạng bọn họ chưa đến đường cùng, ngẫm lại thì chuyện mà cô biết tới cũng khá nhiều, đủ để kéo Trần Tuấn Tú từ Thiên đường lao xuống Địa ngục, nói không chừng có thêm được chút sức, kéo Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định xuống theo cũng không còn khó nữa.

“Còn nhớ laptop ở đâu không? Với cả, cô chắc chắn Trân Tuấn Tú không biết rõ việc này?”
Cho dù Trần Tuấn Tú đối xử với Vũ Tuyết Phương rất khác biệt, nhưng người luôn có điểm giới hạn, có một vài việc có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng có một vài việc tuyệt đối không được.

“Tôi cực kỳ chắc chắn Trần Tuấn Tú không biết, đương nhiên tin hay không tùy anh, laptop giấu trong phòng tôi, tầng cuối cùng của tủ quần áo có một vách ngăn nhỏ, cũng không biết nhiều năm như vậy rồi Vũ Tuyết Phương có lấy đi hay không.”
Trần Nhật Linh thở dài nói tiếp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 291

“Lần cuối cùng tôi nhìn thấy là hai năm trước, chính anh tự tìm đi, hôm nay tôi nói đủ nhiều rồi, dù sao cũng phải giữ lại chút bí mật cho lần sau đúng không!”
Phất phất tay với Trần Hiền, Trân Nhật Linh có chút ghét bỏ, lắc hông chạy lên lầu, mặc dù nơi này mang tiếng là biệt thự, nhưng thật ra có hơi nhỏ, cho dù vào thời điểm chán nản nhất cô ta cũng chưa từng chịu ấm ức thế này, sớm biết thì không ra rồi.

Trần Hiền nửa tin nửa ngờ, nhíu mày, rồi đi giày vội vàng trở vê hướng biệt thự, mặc kệ Trân Nhật Linh nói đúng hay không, dù sao so ra, cô ta mới là người sống chung với Vũ Tuyết Phương và Trần Tuấn Tú hai mươi mấy năm, cũng biết nhiều hơn một chút so với đứa con ruột nửa nạc nửa mỡ như anh ta, nói không chừng lần này sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn ấy chứ!

Ôm ý nghĩ như vậy, cũng không quan tâm bây giờ là đêm khuya, chạy một mạch về phía gian phòng của Trần Nhật Linh.

Một đêm không mộng mị, giấc ngủ này của Nhan Nhã Quỳnh cực kì thoải mái, mặc dù chuyện tối hôm qua làm cho cô có chút canh cánh trong lòng, nhưng nể tình bây giờ Giang Anh Tuấn còn đang bị thương chưa lành, cô cũng không so đo nhiều, rửa mặt đơn giản một chút, cũng không có quấy rầy người đàn ông vẫn đang ngủ say, nhẹ nhàng đi ra cửa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: C17: Tim Sen Ngày Xưa (1)

Sáng sớm ở Hải Phòng, không khí khá trong lành, mặt trời vừa lên, trời đã sang thu, thời tiết càng ngày càng lạnh, Nhan Nhã Quỳnh chà xát hai tay vào nhau, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác đơn giản, vốn cho là không sao, không ngờ tới bên ngoài lại lạnh như vậy, cô vội vàng đi mua đồ sớm một chút rồi chạy trở về..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.