Ngươi Là Nữ Vương, Ta Là Đặc Công

Chương 57



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Bing.

Chương 57:

“Con đang nói, Lâu Hướng Tịch xin phép, muốn đi du lịch?”

Đạm Đài Dạ Vũ vốn đang bàn công sự với người khác, nhận được điện thoại của Đạm Đài Tuyền Ki xong, gương mặt lập tức u ám.

Trước đó chưa từng nghe qua cô muốn đi nơi nào, hôm nay bỗng nhiên…

Ánh mắt hiện lên một tia sắc bén, mày lập tức nhíu lại.

Lên tiếng với Nam Hướng đang đứng ở một bên, “Cậu đi điều tra rõ ràng Lâu Hướng Tịch đi nơi nào.”

“Dạ.”

“Sau đó nghĩ cách để tôi có thể xuất hiện trước mặt cô ấy nhanh nhất.”

“Dạ.”

“Đúng rồi, cho người đem thiệp mời này đưa Tuyền Ki, nói nàng đi thay ta.”

Đạm Đài Dạ Vũ an bài hết mọi chuyện xong, có chút âm trầm nhìn phương hướng không xác định.

Muốn chạy trốn?

Lâu Hướng Tịch, em trốn được không?

“Oa, du thuyền siêu bự nha.”

Sở Phi Phi ngửa đầu nhìn du thuyền xa hoa cách đó không xa, trong mắt lóe sáng.

Cảnh tượng xa hoa, ảo mộng như vậy, đối với đại đa số nữ nhân mà nói thực rất khó kháng cự.

Nam Cung Kiếm nhìn Chu Lăng Tuyết bên người mình, cười cười, không nói gì.

Tuy rằng Tuyết Nhi nhìn qua thật trấn định, nhưng mà, cũng bị siêu du thuyền như vậy hấp dẫn đi.

Mà lúc này, phía sau bọn họ, Mạc Tử Hàm và Sở Phi Vân đang sóng vai đứng cùng nhau, ánh mắt nhìn du thuyền lại không hứng thú như vậy.

“Cậu thật sự cần phải làm như vậy sao?” Sở Phi Vân nhìn Mạc Tử Hàm, bình thản lên tiếng, như ánh mắt lại lộ vẻ rối rắm.

Mạc Tử Hàm nhún nhún vai, hai tay đút túi, cười cười, “Sao? Không tin tôi?”

“….Được rồi.”

“Tốt lắm, các đồng chí, quay về xe thay quần áo.”

Mạc Tử Hàm vỗ vỗ tay, xoay người đi thẳng lên xe.

Sau ngày hôm đó, đội đặc chiến lại tụ cùng một chỗ, cùng nhau tâm sự, cô mới biết được, Trịnh Thành Huy biết được cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nên mới cho mấy người khác đến hỗ trợ kết thúc, sau đó chấp hành nhiệm vụ mới.

Dựa theo nguyên bản Trịnh Thành Huy nói là như vậy, “Con mẹ nó, tôi còn tưởng Tập đoàn Đạm Đài rất khó đánh, sao có thể giải quyết nhanh như vậy, tên tiểu tử cậu nhanh chóng về đơn vị cho tôi.”

Được rồi, tuy rằng Mạc Tử Hàm muốn đối mặt với giáo quan, hắn từng nói trong mệnh lệnh lần này cho cô nghỉ một năm, nhưng là….

Vừa nghĩ tới phải đối mặt với Tuyền Ki, liền cảm thấy thực luống cuống.

Như vậy không bằng chấp hành nhiệm vụ cho rồi.

Ám sát thủ lĩnh tổ chức sát thủ Dong, thật không biết đầu giáo quan đụng phải chỗ nào nữa.

Nhớ năm đó, vì che giấu tai mắt, đội đặc chiến tiến hành huấn luyện thực tế, chính là mượn thân phận của tổ chức Dong, nhận đủ loại nhiệm vụ, dùng cái này tiến hành huấn luyện chiến đấu thực tế.

Tham Khảo Thêm:  Chương 191: C191: Hoa tôn thành thánh

Cho nên bọn họ rất rõ ràng, tổ chức sát thủ Dong này, đều nhận tiền làm nhiệm vụ mà thôi, vô duyên vô cớ như vậy, sao phải xử lý thủ lĩnh tổ chức, đây không phải là không có việc nên tìm việc làm sao?

Hơn nữa tổ chức sát thủ Dong này rất nổi danh, thủ lĩnh cũng lợi hại, thực sự là muốn đi chết mà.

Mạc Tử Hàm trở lại trong xe, một lần nữa dũng mãnh thay váy, đội tóc giả, một lần nữa, từ một đội trưởng đặc công anh tuấn, thành một tiểu thư thiên kiều bá mị.

“Tử Hàm em….” Nam Cung Kiếm kiếm trợn mắt, kinh ngạc nhìn Mạc Tử Hàm, có chút không hiểu vì sao phải như vậy.

“Tử Hàm, lần này để cho tỷ đi.” Chu Lăng Tuyết cau mày, giữ chặt tay Mạc Tử Hàm đang định đeo khuyên tai.

“Ha ha….” Khóe miệng Mạc Tử Hàm lộ ra tươi cười, thản nhiên nói, “Đối tượng lần này quá nguy hiểm, để cho em làm đi.”

“Nhưng mà…”

“Được rồi, cứ định như vậy.” Mạc Tử Hàm rút tay ra, tiếp tục đeo khuyên tai, thuận tiện dễ thương nháy mắt nhìn Chu Lăng Tuyết, “Đẹp không?”

“…” Khóe miệng Sở Phi Vân co giật, xoay người không muốn nhìn cái tên siêu cấp không thú vị này.

“Được rồi, chờ tôi với Phi Vân lên thuyền xong, hai người với Phi Phi cùng một tổ, lên muộn một chút, ok?”

“Cái gì?” Sở Phi Phi vừa nghe an bài như vậy, lập tức trừng mắt, không nghe theo chạy đến bắt lấy cánh tay Mạc Tử Hàm, “Tử Hàm, tôi muốn cùng một tổ với cậu.”

“Phi Phi ngoan, nghe theo sắp xếp của tôi nha.”

“Nhưng mà…”

“Phi Phi, lời đội trưởng là mệnh lệnh, không nghe sao?” Sở Phi Vân nhìn thấy muội muội của mình lại muốn cự tuyệt liền nhíu mày, nghiêm túc nhìn nàng.

Bị ca ca nhìn có chút sợ hãi, Sở Phi Phi ủy khuất cúi đầu, ở góc độ mọi người không thấy chu miệng.

Nhìn thấy bộ dạng muội muội ủy khuất, ánh mắt Sở Phi Vân hiện lên thần sắc phức tạp, không nói thêm gì, mà sửa sang lại lễ phục trên người mình.

“Tốt lắm, vậy đi thôi.”

Mạc Tử Hàm khoác tay Sở Phi Vân, vẻ mặt cười xấu xa, nhưng kết hợp với bộ váy và tóc giả trên người cô, càng làm cô thêm kiều mị.

Nam Cung Kiếm liếc mắt, trắng trợn nói, “Tử Hàm, em mặc như vậy thì đừng cười kiểu đó có được không, nhìn như hồ ly tinh.”

Hồ ly tinh?

Mạc Tử Hàm híp mắt liếc nhìn Nam Cung Kiếm một cái, lại cười y như lúc nãy, “Vậy tôi có thể quyến rũ anh không?”

“Má ơi.” Thân mình Nam Cung Kiếm run lên, trốn sau người Chu Lăng Tuyết, không muốn nhìn bộ dáng của Mạc Tử Hàm nữa, “Không cần câu dẫn tôi nha, tôi đối vơi Tuyết Nhi là cực kỳ si tình.”

“Hắc hắc….”

“Được rồi, không cần náo loạn, đi thôi.”

Chịu không nổi bộ dáng này của Mạc Tử Hàm, Sở Phi Vân lại liếc mắt, lôi kéo cô đi thẳng ra ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 360

“Ai nha, Phi Vân, không cần bạo lực như vậy, người ta đau.”

“Ọe…” Nam Cung Kiếm ở phía sau níu lấy bả vai Chu Lăng Tuyết, thiếu chút nữa phun chết.

“Oa, Phi Vân, thật đẹp nha…”

Vào đại sảnh du thuyền, Mạc Tử Hàm làm ra một bộ dáng khờ dại lãng mạn, giọng điệu ỏng ẹo nói với Sở Phi Vân.

Trên người Sở Phi Vân nổi đầy da gà, nhưng gương mặt vẫn trầm ổn tuấn lãng như cũ, nhưng cố gắng đè thấp âm thanh có chút không ổn định của mình, “Mạc Tử Hàm, cậu không thấy như vậy ghê tởm sao?”

“Đáng ghét, làm sao anh có thể nói chuyện với người ta như vậy…”

Mạc Tử Hàm vẫn nói với giọng điệu õng ẹo như cũ, làm như không thấy Sở Phi Vân đang ghê tởm, đưa ánh mắt đánh giá xung quanh đại sảnh.

Phía cửa bỗng vang lên một tiếng động lớn, làm Mạc Tử Hàm và Sở Phi Vân nhìn lại, thấy chủ nhân của du thuyền và mục tiêu của bọn họ đang sóng vai đi đến.

“Tư Đạt Khắc tiên sinh lần này có thể đến, tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh và may mắn.” Chủ nhân du thuyền nói lời cung kính, nhưng trên vẻ mặt lại rất thản nhiên.

“Người đó là chủ nhân du thuyền này, thuyền Vương Áo Nạp Tư?” Sở Phi Vân hạ giọng nói với Mạc Tử Hàm.

Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Tư Đạt Khắc từ trên xuống dưới, hắn là mục tiêu lần này của bọn họ.

Đi theo sau là một nam một nữ, nam là người thể hình cường trán, mang trên mặt nụ cười hàm hồ, mà nữ lại là một người có lồi có lõm, vẻ mặt tươi cười ph óng đãng.

Tư Nhãn và Khải Sát Lâm sao?

Chậc chậc, Tư Đạt Khắc lần này tham gia yến hội mà lại mang theo hai tướng quân đại chiến, xem ra nhiệm vụ lần này sẽ thực gian nan.

“Tử Hàm, xem ra… có chút khó khăn.”

“Uhm.”

Trên mặt vẫn là nụ cười dễ thương như cũ, Mạc Tử Hàm đánh giá Tư Đạt Khắc, cảm nhận được ánh mắt của hắn liếc tới thì ra vẻ đáng yêu nhìn lại, nhìn đến nụ cười khiêu thích của hắn thì mặt đỏ lên, có chút thẹn thùng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Sở Phi Vân nhìn thấy bộ dáng của Mạc Tử Hàm, trong lòng có chút tán thưởng khả năng diễn xuất của cô, thực sự là càng ngày càng cao.

Từ sau khi Tư Đạt Khắc bước vào, luôn cảm nhận được một ánh mắt nhìn hắn chăm chú, bản năng sát thủ nói cho hắn biết, ánh mắt kia không mang theo địch ý, nhưng mà khi quay đầu nhìn sang thì nhìn thấy một tiểu thư phương đông thiên kiều bá mị đang nhìn mình, trong ánh mắt hàm chứa tò mò, khờ dại.

Thật là một tiểu thần tiên a…

Khi hắn cười gian với cô, cô lại có thể thẹn thùng như vậy, không hổ danh là nữ tử phương đông, ôn nhu có nội hàm như vậy, so với Khải Sát Lâm ph óng đãng kia tốt hơn rất nhiều.

Tham Khảo Thêm:  Chương 834: Người chết thứ ba (5)

Tư Đạt Khắc nghĩ như vậy, ánh mắt càng không kiêng sợ nhìn chằm chằm Mạc Tử Hàm, trong lòng cũng quyết định trong vòng mười ngày yến hội, nhất định phải cùng cô gái đáng yêu như vậy chơi đùa.

Nhìn thấy ánh mắt trắng trợn của Tư Đạt Khắc, Sở Phi Vân nhíu mày, con ngươi cũng trầm xuống, liếc hắn không nói lời nào.

Cảm nhận được địch ý đến từ Sở Phi Vân, Tư Đạt Khắc cười khiêu khích, tiện đà quay đầu tiếp tục nói chuyện với thuyền Vương.

“Phi Vân…” Mạc Tử Hàm nhìn thấy hành động của hai người bọn họ, có chút buồn cười nhếch môi, sau đó thấp giọng lên tiếng, “Tôi phát hiện khả năng diễn xuất của cậu không tồi.”

“Khả năng diễn xuất của cô cũng rất tốt.” Sở Phi Vân cũng thấp giọng trả lời.

Quả thực không khác gì so với hồ ly tinh, không biết ai mới mắc câu ai.

“Hắc hắc…”

Phía cửa lại truyền đến một trận ồn ào, tất cả mọi người nghi hoặc quay đầu nhìn.

Thuyền Vương nhìn người vừa đến, vẻ mặt kinh ngạc, nhanh chóng quay sang có chút áy náy nhìn Tư Đạt Khắc, “Tôi phải đi nghênh đón khách nhân.”

Tư Đạt Khắc làm ra vẻ không sao tươi cười, bước chân đi đến bên cạnh Mạc Tử Hàm.

“Tiểu thư Phương Đông xinh đẹp thần bí, xin hỏi tôi có vinh hạnh và may mắn được biết tên của em hay không?”

Tư Đạt Khắc thân sĩ xoay người, sau đó nâng một bàn tay của Mạc Tử Hàm khẽ hôn lên, làm Mạc Tử Hàm thầm bất mãn một trận.

Mẹ nó, dám chiếm tiện nghi thiếu gia.

Nhưng mà gương mặt lại mang theo nụ cười thẹn thùng, trộm liếc mắt nhìn Sở Phi Vân một cái, nhìn mặt Sở Phi Vân không chút thay đổi thì rụt rè nói xin lỗi với Tư Đạt Khắc.

“Vị tiên sinh này, ngài như vậy thật là không phong độ.”

Tư Đạt Khắc khiêu khích nhìn Sở Phi Vân lên tiếng, lại xoay mặt nhìn Mạc Tử Hàm cười tao nhã, “Tôi chỉ muốn biết tên của tiểu thư mỹ lệ xinh đẹp mà thôi, chẳng lẽ cũng không được sao?”

“…” Mạc Tử Hàm lại trộm liếc nhìn Sở Phi Vân một cái, nửa ngày mới do dự mở miệng, “Tôi tên Liên Y.”

Liên Y, họ lấy từ mẹ, tên chọn đại của một người trong đợt huấn luyện.

“Liên Y tiểu thư, quả nhiên có thể làm lòng người gợn sóng.”

Nghe được Tư Đạt Khắc tán thưởng, Mạc Tử Hàm lại đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn hắn.

“Hừ, Tiểu Y, chúng ta đi.” Sở Phi Vân lạnh lẽo hừ một tiếng, kéo Mạc Tử Hàm làm như phải rời đi.

“Không nghĩ đến ngài lại đến đây tham dự yến hội, thật làm cho tôi thụ sủng nhược kinh.” Ngữ khí kinh hỉ của Áo Nạp Tư vang lên, làm Tư Đạt Khắc, Mạc Tử Hàm và Sở Phi Vân đồng loạt xoay người qua, muốn xem ai có thể làm cho thuyền Vương kích động như vậy.

Nhưng là, Mạc Tử Hàm vốn đang trấn định, nhìn thấy người kia liền sửng sốt, trong lòng dâng lên cảm giác bối rối.

Trời ạ, Tuyền Ki sao lại tới đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.