Tiết mục thu xong, Diệp Noãn trở lại phòng nghỉ, chờ trong phòng không phải là Đàm Phượng mà là Cung Ngạn Vũ.
“Hả?” Diệp Noãn nghi hoặc, “Sao anh lại vào đây được? Phượng Nữ đâu?”
“Bất ngờ phải không?” Cung Ngạn Vũ cười rộ lên, “Hôm nay anh cũng có tiết mục quay, Phượng Nữ có việc về trước một chút, cô ấy nói tối nay em không có lịch làm việc, kêu anh dẫn em đi giải sầu. Nhưng anh còn phải quay thêm một lát nữa, em chờ anh được không?”
Người đại diện bỏ chạy, Diệp Noãn nhìn lên bàn, cả ví tiền cũng không để lại cho cô, cô có thể nói không sao?
Diệp Noãn bất đắc dĩ gật đầu: “Được.”
“Bất đắc dĩ vậy sao?” Cung Ngạn Vũ xoa xoa đầu cô, “Bất đắc dĩ cũng vậy thôi, ngoan ngoãn ở đây chờ anh, suy nghĩ lát nữa muốn đi đâu nhé.”
Đợi anh ra ngoài, Diệp Noãn mới cảm thấy gương mặt mình hình như có hơi nóng lên, cô ôm mặt nhìn vào gương, nghĩ lại, cảm thấy thái độ nho nhã lễ độ quả nhiên là… quá đẹp trai aaaaa.
Chẳng bao lâu, Cung Ngạn Vũ lại đẩy cửa vào, thì ra sợ cô buồn chán, đem máy nghe nhạc của mình mang tới cho cô. Biết ý, Nghê Thiên không quay lại làm bóng đèn, thức thời biến mất.
Cung Ngạn Vũ đưa máy để cạnh Diệp Noãn: “Nghe giúp anh cái này.”
Diệp Noãn: “…”
Cung Ngạn Vũ xoay người sắp đi, đột nhiên quay lại: “Vừa rồi em bụm mặt làm cái gì vậy?”
“… Soi gương, anh quan tâm làm gì!!”
“Được rồi, được rồi, không quan tâm.” Cung Ngạn Vũ cười rộ lên, “Chờ anh, anh sẽ mau một chút.”
Diệp Noãn ngồi xuống, đeo headphone vào, mấy bài này đều là bài hát của Cung Ngạn Vũ, giọng nam đích thực là giọng Cung Ngạn Vũ, nhưng độ hoàn chỉnh không cao, hẳn không phải là ca khúc sắp phát hành, chỉ là demo. Cho cô nghe demo? Thật đúng là quá sức tin tưởng cô.
Chẳng qua, không những chỉ có những demo này, ngay cả những bài hát nổi tiếng mấy năm sau đó của anh mà cô thích, cô đều thuộc nằm lòng. Diệp Noãn đột nhiên nghĩ tới, hiện tại, nếu cô có muốn đi làm nhạc sĩ gì đó cũng rất có khả năng, xu thế âm nhạc tiếp theo, kiểu bài hát gì sắp được ưa chuộng, cô đều biết hết. Nhưng những ý nghĩ này cũng chỉ vù một cái thoáng qua, lập tức bị đè xuống, cô không thèm làm chuyện đạo văn người khác.
Trong máy chỉ có năm bài hát, Diệp Noãn nghe xong một lượt thứ hai, Cung Ngạn Vũ đã trở lại.
Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy DIệp Noãn ngồi trước gương, một tay chống cằm, bộ dáng nghiêm túc nghe nhạc.
“Quay xong rồi?” Cô quay đầu hỏi anh.
“Ừ.” Anh đi tới bên cạnh cô, “Bài hát thế nào?”
“Chắc chắn bán chạy.” Diệp Noãn cười nói.
Công nghiệp âm nhạc dù có tiêu điều, nhưng chỉ cần là album của anh phát hành, lượng tiêu thụ luôn cầm cờ dẫn đầu.
Nghe cô khen liền vui vẻ, Cung Ngạn Vũ cong khóe miệng: “Em có nghĩ được muốn đi đâu không?”
“Chưa biết,” Lười suy nghĩ, sẵn tiện có cớ luôn, “Nhạc hay quá, hoàn toàn không có tâm tình suy nghĩ chuyện khác.”
Cung Ngạn Vũ cười không ngậm miệng được: “Có muốn đi chơi điện tử không?”
Diệp Noãn nhìn nhìn váy trên người: “Mặc như vầy, có hợp không?”
“Hay đi xem triển lãm tranh?”
“Không muốn đi.”
“Đi karaoke?”
“Chỉ có hai người, chán lắm.”
Trước giờ, bạn Diệp Noãn nổi tiếng lý trí chừng mực, nếu là người quen thân với cô, nhìn thấy cô lúc này chắc rớt cả con mắt ra ngoài.
Cô lắc đầu phát nghiện, rõ ràng biết như vậy thật không lễ độ, nhưng chính cô muốn xem anh có thể chiều cô đến mức nào.
A Noãn đang làm nũng, nếu là Nghê Thiên ở đây, chắc chắn sẽ nhắc nhở Cung Ngạn Vũ điều này, làm cho anh nắm chắc cơ hội. Đáng tiếc, không có Nghê Thiên, nên Cung Ngạn Vũ không biết Diệp Noãn đang làm nũng.
Nếu là người con gái khác, anh ta đại khái sẽ ngay lập tức đen mặt bỏ đi, nhưng mà là Diệp Noãn, điểm mấu chốt là đây.
Cung Ngạn Vũ trong phương diện tình yêu rất ngây thơ, nhưng ngây thơ cũng có cái hay của ngây thơ. Mặc dù không biết cô đang làm nũng, nhưng nếu cô không vừa lòng, vậy thì tiếp tục suy nghĩ, nghĩ cách làm cho cô vừa lòng mới thôi.
“Muốn đi vận động không?” Cung Ngạn Vũ hỏi, cái này với anh không phải là một lựa chọn tối ưu, bởi vì không đủ lãng mạn.
“Được,” Diệp Noãn cũng không muốn đùa dai, “Đi đánh billiard không?”
Billiard không tồi, ít nhất không phải cả người đầy mồ hôi. Cung Ngạn Vũ gật đầu: “Anh biết một hội quán rất hay, đánh billiard xong chúng ta còn có thể ở đó uống cà phê ăn cơm chiều.”
“Được, đi thôi.”
Cung Ngạn Vũ nói đến là một hội quán tư nhân xa hoa. Thẻ hội viên, kiếp trước Diệp Noãn cũng có, là người khác cho, nghe nói tài sản cá nhân phải vượt ngoài một con số nhất định mới có thể làm, cụ thể cô không nhớ, nhưng khẳng định là không thấp.
Hội sở xa hoa đều dành chiêu đãi người giàu sang, là nhóm người nằm ở đỉnh kim tự tháp các ngành nghề. Cung Ngạn Vũ đưa thẻ hội viên cho tiếp tân, sau đó lơ đễnh như quen nằm lòng đường lối dẫn Diệp Noãn vào trong.
Đến một phòng đơn chỉ có một bàn billiard xa hoa, Diệp Noãn mới thuận miệng nói: “Nghe nói thẻ hội viên chỗ này không dễ có.”
Cung Ngạn Vũ ừ một tiếng: “Cái này là anh trai cho anh, anh cũng không đến nhiều. Chờ anh một chút…” Nói xong câu đó anh lại đi ra ngoài.
Diệp Noãn đi tới sofa gần tường, ngồi xuống, bởi vì lời nói của anh vừa rồi mà có hơi thất thần. Thằng nhóc này quá dễ gần, thường xuyên làm cho cô quên đi xuất thân rất khủng của anh. Ông nội là nhân vật cấp quốc bảo, mấy năm gần đây rất ít vẽ tranh, tác phẩm đã đến tình cảnh “có tiền mà không thể mua”, cha anh hiện tại cũng nhà thi họa gia nổi tiếng, trong nghề đã đứng số một số hai, anh trai kế thừa gia nghiệp, tương lai cũng sẽ trở thành thi họa gia nổi tiếng.
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ, Diệp Noãn lại thấy có chút giật mình. Sinh ra, không thể quyết định cũng không thể gạt bỏ số phận. Vạch xuất phát của cuộc sống giữa cô và Cung Ngạn Vũ mà nói, quả thực là kém nhiều lắm.
Cung Ngạn Vũ đẩy cửa tiến vào, phát hiện sắc mặt cô không vui, đi tới trước mặt cô: “Làm sao vậy?”
Diệp Noãn nở một nụ cười: “Em không sao.”
Cung Ngạn Vũ nhìn cô kỹ mấy lần, không hỏi nữa, mà ngồi xổm xuống trước mặt cô. Diệp Noãn lúc này mới thấy được, trong tay anh có cầm một đôi dép lê.
Anh nhẹ nhàng nâng bàn chân của cô lên, giúp cô cởi giày cao gót, mang vào dép lê.
Đây không phải là lần đầu tiên cô hưởng thụ sự chăm sóc thật cẩn thận của anh. Người này trông như hoàng tử vậy, ở với anh, cô cảm thấy mình được chăm sóc giống như một nàng công chúa. Nhưng cô không thể nào thản nhiên đón nhận.
“Em tự mang được…” Cô hốt hoảng giật chân về.
Bàn tay trống không, Cung Ngạn Vũ nhìn cô áy náy: “Không thích sao? Là anh quá đường đột.”
“Không.” Diệp Noãn né tránh ánh mắt anh, cúi đầu mang chiếc dép còn lại, “kỳ thật… anh không cần tốt với em như vậy.”
“Anh không phải đang tốt với em,” Cung Ngạn Vũ nhìn đăm đăm vào hai má đỏ hồng không biết là vì kinh hoảng hay thẹn thùng của cô, “Anh đang đối tốt với chính mình, đang làm việc mình muốn làm. Từ nhỏ tới lớn anh luôn quen làm theo ý mình, có phải đã làm em thấy áp lực không?”
“Không phải…” Dép đã mang xong, nhưng Diệp Noãn vẫn không ngẩng đầu, không phải là áp lực, không phải cô không thích, ngược lại, bởi vì thích cô mới có tâm lý lo được lo mất. Nếu đã quen với tình cảm của anh, nếu một ngày tình cảm ấy không còn, cô nên làm cái gì đây? So với có rồi mất đi quá thống khổ, chi bằng dứt khoát không cần tới có tốt hơn chăng?
Cô không nói lời nào, Cung Ngạn Vũ trong lòng cảm thấy hơi kích động, đại khái chắc là mình làm chỗ nào không tốt lắm, đáng tiếc quân sư quạt mo của anh không có ở đây, đành tạm thời bó tay.
Không hiểu, vậy tạm thời không cần hiểu, anh đứng lên, vươn tay ra với Diệp Noãn: “Không phải đến chơi billiard sao? Trình độ của em thế nào?”
Diệp Noãn do dự một chút, vẫn để tay vào lòng bàn tay anh, vịn tay anh đứng lên: “Bình thường, anh thì sao?”
Cung Ngạn Vũ cười nói: “Anh cũng vậy.”
Cả hai đều khiêm tốn nói mình bình thường, chứ trình độ đó ở giới nghiệp dư đã là quá giỏi. Có thắng có thua, chơi với nhau không quá nhàm chán.
Đánh gần một giờ, Cung Ngạn Vũ sợ Diệp Noãn mệt, đề nghị đi uống cà phê, Diệp Noãn không từ chối.
Trong câu lạc bộ tư nhân xa hoa này cũng có cái tốt, dù anh có đi lòng vòng, làm cái gì cũng không sợ bị truyền việc xấu ra ngoài. Nhân viên công tác có hợp đồng bảo mật, mà những khách hàng khác không có ai đi rỗi hơi như vậy.
Diệp Noãn thay vào lại đôi giày cao gót, cùng Cung Ngạn Vũ đi tới quán cà phê, gặp được Hạ Xuyên và Lâm Uyển Uyển cũng đang thưởng thức trà chiều bên trong.
Lâm Uyển Uyển nhìn thấy hai người, nói thầm vào tai Hạ Xuyên gì đó, Hạ Xuyên cũng ngẩng đầu lên nhìn bọn họ. Ánh mắt của hắn thâm trầm, nhìn thoáng qua Cung Ngạn Vũ, sau đó nhìn chằm chằm thẳng vào Diệp Noãn.
Diệp Noãn không muốn nhìn lại hắn, chỉ liếc qua một cái rồi thu mắt về. Cung Ngạn Vũ ở bên cạnh hỏi cô: “Còn muốn ở đây không?”
“Có sao đâu.” Vì cái gì không ở, chỗ đặt trước cũng không đặc biệt gần hai người đó. Chẳng qua, hai người mới vừa ngồi xuống không bao lâu, Hạ Xuyên cùng Lâm Uyển Uyển hai người cũng đứng dậy đi mất.
“Chuyện lần này của em,” Cung Ngạn Vũ hỏi, “Lâm Uyển Uyển động tay vào đúng không?”
Tin tức chỗ Đàm Phượng còn chưa kịp phát tán, Diệp Noãn kinh ngạc nhìn anh: “Làm sao anh biết?”
“Chuyện lần này có chút kỳ quái, anh vẫn luôn tìm hiểu người muốn hại em là ai.” Anh dừng một chút. “Em và họ có ân oán gì thế?”
Ân oán kiếp trước có thể viết thành một tiểu thuyết luân lý tình yêu, chẳng qua đời này, Diệp Noãn nghĩ ngợi, kỳ thật, cũng không có gì, cùng lắm thì: “Một người nhập diễn quá sâu không muốn ra, một người kia, đại khái là không đủ tự tin, quen thói đem người khác trở thành kẻ địch tưởng tượng.”
“Về sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa.” Cung Ngạn Vũ nói, như đang bảo đảm với cô.
Diệp Noãn kỳ thật không rõ lắm năng lực của anh, nhưng anh vốn không phải là người ba hoa mạnh miệng, nếu anh nói như vậy nhất định là có thế lực riêng của anh. Hơn nữa Năm Ánh Sáng ra tay lần này, về sau cô đúng là cũng không cần phiền lòng loại sự tình này nữa.
“Kỳ thật…” Cung Ngạn Vũ nhìn cô, “Chuyện này, A Giản cũng nhúng tay.”
Giống như anh làm, anh ta cũng điều tra, cũng tạo áp lực. Anh vốn suy nghĩ đơn giản, có đôi khi không biết làm thế nào cho cô mới là tốt nhất, nhưng mà ngây ngô không phải là ngu xuẩn, những chuyện nên hiểu anh vẫn hiểu. Có lẽ là anh hẹp hòi, nhưng sự bảo hộ này của A Giản, anh luôn cảm thấy hơi vượt qua phạm trù bạn bè một chút. Lúc đó anh ta ra tay, so với mình còn mau hơn, làm cho Cung Ngạn Vũ có chút khó chịu trong lòng.
Diệp Noãn ngẩn ra, kỳ that, so với Cung Ngạn Vũ, cô hiểu Tô Giản hơn, đính xác là Tô Giản có thể xử lý được.
“Em và A Giản…” Cô nhìn Cung Ngạn Vũ, biết anh có lẽ là muốn được giải thích một chút, nhưng cô không biết nên giải thích thế nào.
“Không cần nói đâu.” Nhìn nét mặt của cô, Cung Ngạn Vũ cũng biết mình đoán không sai, anh nói trước, “Anh tin tưởng em.”
End chapter 71.