Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 57: Tốc độ rất nhanh



Lục Minh Nguyệt đứng bên cạnh hoàn toàn không hiểu chuyện gì.

Sư tôn và Lâm Tiêu sư đệ đang nói gì vậy?

Ở đây chỉ có ba người bọn họ, sư tôn nói chuyện còn che che đậy đậy, xem ra có liên quan đến một vài bí mật gì đó.

Lục Minh Nguyệt nghĩ vậy, trong lòng cho dù có tò mò hơn nữa cũng ngậm chặt miệng lại.

Lúc này tốt nhất là giả câm giả điếc.

“Tạ ơn Kiều trưởng lão quan tâm, vãn bối hiểu rõ.” Lâm Tiêu đáp qua loa.

“Ngươi hiểu cái….thôi vậy, lần sau ta sẽ đi tìm lão Mục một chuyến!”

“Đi đi đi, chúng ta đi luyện đan trước, chuyện khác để sau rồi nói.”

Kiều trưởng lão trực tiếp lôi kéo Lâm Tiêu tới phòng luyện đan.

Lần trước, sau khi nhìn tên tiểu tử Lâm Tiêu luyện đan, trong lòng ông chợt cảm thấy có rất nhiều linh cảm đối với việc luyện đan.

Lần này, ông nhất định phải xem cho đủ.

Nếu có thể tìm ra điểm đột phá trong đó, vậy tên tiểu tử Lâm Tiêu chính là quý nhân của ông rồi.

Một già một trẻ, bừng bừng khí thế tiến vào phòng luyện đan.

Mà Lục Minh Nguyệt lại bị đuổi ra ngoài.

“Con nhóc thúi này, con vào làm gì. Cách luyện đan của tên nhóc Lâm Tiêu này, nha đầu như con không thích hợp để nhìn, nhìn nhiều dễ lầm đường lạc lối.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29: Đệ nhất thiên hạ (6)

“Con đem Tịnh Hóa Đan tứ phẩm của con luyện chế thêm vài lần đi, đợi có kết quả ta sẽ tới kiểm tra!”

Kiều trưởng lão càm ràm với Lục Minh Nguyệt một phen, ném ra một nhiệm vụ rồi đóng cửa lại.

Lục Minh Nguyệt: “……”

Sao nàng lại có cảm giác mình bị vứt bỏ nhỉ, đây chính là có mới nới cũ sao?

Hai ngày trước còn gọi đồ đệ ngoan, đồ đệ ngoan, giờ lại biến thành nha đầu thúi rồi?

Huhuhu!

Buồn quá!!

Chẳng phải chỉ là luyện đan thôi sao!

Luyện thì luyện!

Lục Minh Nguyệt vùng vằng bỏ đi.

Cứ như vậy.

Một mạch hết nửa tháng.

Trong nửa tháng này, ngoại trừ Kiều trưởng lão ôm sắc mặt kỳ quái đi ra vài lần, lại lo lắng không yên mà trở lại.

Thì không hề thấy bóng dáng Lâm Tiêu.

Một bên khác.

Tàng Công các của Kiếm Ma tông, một ông lão tóc bạc, sắc mặt u ám.

Từng luồng khí tức đáng sợ tỏa ra từ người ông ta.

“Lão già chết tiệt, đã nói là đồ đệ mỗi người dạy nửa tháng, giờ đã sắp qua hai mươi ngày rồi, đồ đệ cưng của ta đâu!!! Người đâu rồi!!!”

“Ta biết ngay mà, lão già chết tiệt này nhất định là không giữ lời! Hừ!!”

Ông già tóc bạc hừ lạnh một tiếng.

Xoay người một cái, cả người biến mất khỏi cổng của Tàng Công các.

Tốc độ rất nhanh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 122: Bắt người tay ngắn

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.