Khi Lâm Tiêu đang bắt đầu tu luyện, rất nhiều thiên kiêu trên tầng hai của tháp Chân Long Thiên Mệnh đã thảo luận xôn xao và tâm lý của họ bùng nổ.
“Cái quái quỷ gì vậy! Điểm tích luỹ chân long của Lâm Tiêu này chưa bao giờ dừng lại.”
“64000 điểm tích luỹ, cái này… Cái này làm sao có thể đấu được đây.”
“Ta đột nhiên cảm thấy không có động lực nữa.”
“Không biết Lâm Tiêu đã tới tầng nào rồi.”
“Ôi, chúng ta còn ở lầu hai, người ta đã thông quan rồi.”
Ù!!
Lúc này pho tượng bắt đầu chấn động, một đạo kim quang phóng tới một nơi nào đó.
“Hả!?”
“Có người tham ngộ rồi.”
“Bị Lâm Tiêu đả kích như vậy mà vẫn còn có tâm tư lĩnh ngộ pho tượng sao.”
“Là Si A Ngưu, quả nhiên là thiên tài của Man Lực tông.”
Sau khi ánh sáng vàng rót vào cơ thể Si A Ngưu, một bóng rồng dường như ngưng tụ từ phía sau hắn ta.
Si A Ngưu liếc nhìn những người kia và hừ lạnh một tiếng.
“Con đường tu luyện vốn dĩ là nghịch thiên, ở chư thiên vạn kiếp tìm kiếm cơ hội sống, siêu thoát thiên địa. Nếu sợ người khác, đố kỵ người khác, sợ hãi kiếp nạn thì làm sao có thể thành đạo?”
Ù…
Hắn ta vừa dứt lời, pho tượng lại rung chuyển, một tia sáng vàng lao về phía người bên cạnh Si A Ngưu.
” A Ngưu huynh, sao huynh lại nhắc nhở bọn họ, vốn dĩ ta muốn cảm ơn Lâm Tiêu vì đã giúp chúng ta tiêu diệt nhiều kẻ địch như vậy.” Người đàn ông sau khi đứng dậy nhẹ giọng nói.
Ù!!
Hai đạo ánh sáng vàng khác bắn ra. Khí cơ có một chút kỳ diệu, nếu nó không động thì thôi, nếu đã động thì liên tục không ngừng.
“Các ngươi tiếp tục than thở và chán chường đi, ta không đợi các ngươi nữa!”
“Ha ha ha, chờ đạo tâm ngươi không ổn, liền rời đi, ta tiếp tục xông ên!”
Ánh sáng trắng bắt đầu nhấp nháy liên tục.
Bóng dáng của Si A Ngưu và vài người khác trong nháy mắt cùng lúc biến mất khỏi tầng hai.
Lức này thứ hạng trong danh sách cũng liên tục thay đổi.
Vị trí thứ nhất và thứ hai không thay đổi nhưng vị trí thứ ba không còn là Lãnh Vô Lệ nữa.
(Hạng nhất, Lâm Tiêu, 64.000 điểm tích luỹ chân long.)
(Hạng nhì, Cam Anh Túc, 10600 điểm tích luỹ chân long.)