Vút vút!
Một ngọn lửa đỏ rực từ sâu trong cơ thể Lâm Tiêu bùng lên, sau đó lan ra toàn bộ cánh tay phải.
Bùm!!
Những nhóm lửa hừng hực tấn công bốn người họ.
Quả cầu lửa đỏ thẫm cháy rực trong không trung, nhiệt độ cao tuyệt đối khiến toàn bộ nước ở xung quanh bốc hơi.
Ngọn lửa?!Lâm Tiêu thực sự có thể kiểm soát ngọn lửa?
Cả bốn người họ đều kinh ngạc không thôi.
Dù cách xa nhau mấy chục mét, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được uy hiếp mạnh mẽ từ ngọn lửa.
Nhưng bây giờ đã không kịp thu tay nữa rồi.
Vậy thì toàn lực xông lên thôi!
Một kích bốn loại ý cảnh của bốn người tấn công không chút dè dặt.
Lúc này, Lâm Tiêu nhếch miệng cười.
“Nổ!!” Hắn vừa dứt lời, những quả cầu lửa đó ngay lập tức nổ tung.
Mặt bốn người lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng họ không thể làm gì được.
Một làn sóng lửa khủng khiếp nhấn chìm tất cả bọn họ.
“Bùm bùm bùm!~~”
Ba trong số họ đã bị nấu chảy không còn cả bã.
Chỉ có một người trong tiếng la hét thảm thiết chạy thoát ra ngoài. Sau đó, hắn ta chạy như bay về một hướng, là Lục Thanh Vân!
Lúc này, Lục Thanh Vân đầu tóc rối bù, toàn thân cháy đen, quần áo gần như cháy rụi nhưng đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
Cho dù trong nhẫn trữ vật có quần áo dự phòng, hắn ta cũng không dám dừng lại nửa phút để thay.
Khủng khiếp!
Sao Lâm Tiêu có thể đáng sợ như vậy.
Ngọn lửa đó chắc chắn không phải là ngọn lửa bình thường, Hoả Chi ý Cảnh mà Lâm Tiêu lĩnh ngộ nhất định đã đạt đến trình độ rất cao.
Ít nhất nó còn lĩnh ngộ sâu hơn Kiếm Chi Ý Cảnh của hắn ta.
Chết tiệt.
Hắn không phải là một thể tu, hay một tu hành giả Lực Chi Ý Cảnh chứ?!
Lúc này…
“Ôi! Đáng tiếc, đây là tháp Chân Long Thiên Mệnh, nếu không ngày mai làm sao ngươi có thể nhìn thấy mặt trời.” Một tiếng thở dài vang lên.
Lục Thanh Vân chỉ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung.
Là Lâm Tiêu!
Bản thân đã sử dụng bí pháp để chạy trốn rồi. Chuyện này, làm sao tên này có thể đuổi kịp?
Trước khi hắn ta kịp hiểu ra.
Bùm một tiếng.
Lục Thanh Vân đã mất đi ý thức.