Mộc Khinh Ngôn bất giác đưa tay sờ đầu Tiêu Lâm Thành, nhưng sờ tới sờ lui hình như cũng không có chỗ nào sưng.
Tiêu Lâm Thành thắc mắc: “Sao thế?”
Mộc Khinh Ngôn: “Lúc nãy ngươi không bị đụng đầu chứ?”
Tiêu Lâm Thành: “…… Không có.”
Mộc Khinh Ngôn lẩm bẩm: “Vậy sao ngươi lạ thế?”
“Chỗ nào lạ?” Tiêu Lâm Thành xích lại gần hỏi, “Nam nhân sao có thể nói…… nhanh được chứ?”
Mộc Khinh Ngôn giật mình, giờ mới hiểu ra hắn nói gì, lập tức kéo chăn che kín mặt hắn, “Nói bậy nói bạ!”
Tiêu Lâm Thành ở trong chăn nhịn không được cười, “Chẳng lẽ ta nói sai à?”
Mộc Khinh Ngôn cãi không lại hắn nên đành phải nói: “Không cho nói nữa, ngủ đi!”
Tiêu Lâm Thành: “Vậy kéo chăn xuống trước được không? Sắp ngạt chết rồi.”
Mộc Khinh Ngôn trở mình quay lưng về phía hắn: “Tự kéo đi.” Cũng đâu có bị đụng tay.
Tiêu Lâm Thành kéo chăn xuống, chỉ thấy mỗi cái ót Mộc Khinh Ngôn, giống hệt Bánh Trôi lúc giận dỗi, chỉ cho người ta thấy đầu mèo tròn vo.
“Được rồi, không trêu ngươi nữa,” Tiêu Lâm Thành ôm eo y nói khẽ, “Ngủ đi.”
Mộc Khinh Ngôn không nói gì, trầm mặc một lát rồi lại hỏi: “Ngươi không bị đụng đầu thật đấy chứ?”
Tiêu Lâm Thành dở khóc dở cười, hay là ngươi sờ lại xem?
Thôi bỏ đi, Mộc Khinh Ngôn nghĩ còn nói được vậy thì dù có bị đụng cũng không đến mức chập mạch.
Y nghĩ một hồi lại mơ màng ngủ thiếp đi, loáng thoáng nghe thấy Tiêu Lâm Thành nói khẽ, “Ta không muốn giải cổ nữa đâu.”
Sao lại không muốn giải cổ? Mộc Khinh Ngôn nửa mê nửa tỉnh, nhất thời không biết là mơ hay thật, chỉ mờ mịt nghĩ không giải thì phải làm sao?
Ngoài quán trọ, Bạch Diệc Sương xách kiếm, vẻ mặt đầy phẫn nộ, cách đó không xa là Tuân Ấn Bạch và Lý Thận tỏ vẻ nghi hoặc.
Lý Thận cau mày hỏi Tuân Ấn Bạch: “Nàng cũng đến giết trẫm à?” Nhưng sao cứ nhìn chằm chằm Tam ca vậy?
Tuân Ấn Bạch thở dài: “Nàng là muội muội của Tuyết Nhi.”
Lý Thận sững sờ, “Hả?”
Đây cũng là khúc mắc nhiều năm qua hắn chưa tháo gỡ được.
Năm đó tiên hoàng ra lệnh cho hắn đưa Tam ca rời bỏ kinh thành về cung, khi hắn tìm được người thì Tam ca không muốn về nữa, nói mình có người trong lòng rồi, người kia vẫn chưa biết thân phận mình.
“Chờ ta tìm được cơ hội nói với nàng, chẳng biết nàng có chịu về kinh với ta không nữa.”
Nhưng Lý Thận tưởng ông bị bỏ bùa nên không nhiều lời mà đánh người ngất xỉu đem đi.
Rất nhiều năm về sau, mỗi ngày hắn đều hối hận, nếu năm đó hắn lén thả Tam ca và người trong lòng đi, có lẽ phụ hoàng sẽ không tìm được họ.
Có phải Tam ca sẽ không bị giam trong cung nhiều năm như vậy, trong lòng nguội lạnh như vậy không?
Cố Văn Vũ nhìn quanh không thấy phu nhân, hồi lâu sau mới thấy Bạch Diệc Sương đứng ngoài cửa, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
“Phu nhân!” Cố Văn Vũ hấp tấp đi ra ngoài, nghe Bạch Diệc Sương căm giận nói: “Ngươi là vương gia cao quý mà sao còn đến trêu chọc tỷ ấy nữa?!”
Hôm nay nàng mới biết cẩu nam nhân tỷ tỷ mình nhớ thương chính là ca ca ruột thịt của Hoàng đế đương triều.
Tuân Ấn Bạch không nói gì, chỉ lẩm bẩm: “Ta có lỗi với nàng……”
Lý Thận bên cạnh nhịn không được nói: “Năm đó hắn còn xin làm thứ dân để giữ trọn lời hứa với Bạch cô nương nữa.”
“Hừ,” Bạch Diệc Sương hoàn toàn không tin, “Vậy những năm đó hắn trốn ở đâu ăn ngon uống sướng? Tỷ tỷ ta chờ được gì chứ?!”
“Hắn bị tiên hoàng giam trong cung,” Lý Thận nói, “Tóc hắn bạc hết là vì uống thuốc giả chết……”
“Tứ đệ!” Tuân Ấn Bạch nói, “Đừng nói nữa.”
Ông quay đầu nói với Bạch Diệc Sương: “Bất luận năm đó thế nào cũng là ta có lỗi với nàng, muốn chém giết muốn róc thịt, ta tuyệt đối không oán hận nửa câu.”
“Phu nhân,” Cố Văn Vũ kéo nàng, “Chuyện năm đó chắc không như nàng nghĩ đâu, lỡ chém nhầm người thì làm sao bây giờ?”
Bạch Diệc Sương nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng rút kiếm phóng tới, một tia sáng bạc lao vút qua.
Lý Thận giật thót tim, “Tam ca!”
Thanh kiếm xẹt qua mặt Tuân Ấn Bạch rồi ghim thẳng vào thân cây sau lưng ông.
Một sợi tóc mai bạc trắng rơi xuống.
Bạch Diệc Sương quay người tới chuồng dắt ngựa ra rồi nhảy lên giật dây cương chạy xa.
“Phu nhân!” Cố Văn Vũ vội vàng leo lên ngựa đuổi theo.
Tuân Ấn Bạch rũ mắt im lặng hồi lâu.
Lý Thận: “Tam ca……”
Thật lâu sau, Tuân Ấn Bạch mới quay người về quán trọ, mệt mỏi nói: “Ngủ sớm đi.”
Ngày hôm sau, Mộc Khinh Ngôn mơ màng tỉnh giấc, cảm thấy trên cổ hơi ngứa.
Y chậm chạp mở mắt ra, phát hiện Tiêu Lâm Thành vùi mặt vào cổ mình, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ.
Mộc Khinh Ngôn từ từ xoay người lại, thấy Tiêu Lâm Thành vẫn nhắm mắt ngủ, mấy sợi tóc lòa xòa trên trán, hệt như mỗi buổi sáng hồi bé.
Nhưng Tiêu Lâm Thành đã không còn dáng vẻ lúc đó, Mộc Khinh Ngôn nhìn khuôn mặt góc cạnh của hắn lộ rõ khí chất trưởng thành, tựa như ánh nắng thiêu đốt giữa hè.
Quỷ thần xui khiến y sờ cằm Tiêu Lâm Thành, râu cằm lởm chởm cọ vào tay y.
“Sờ thích không?”
Mộc Khinh Ngôn giật nảy mình, vừa ngước lên thì thấy Tiêu Lâm Thành mở to mắt mỉm cười nhìn mình.
Y vội vàng thu tay lại, “Ngươi dậy rồi à?”
“Ừ,” Tiêu Lâm Thành trêu y, “Ngươi sờ gì thế?”
Mộc Khinh Ngôn hơi chột dạ, “Ngươi…… râu cằm ngươi mọc ra rồi kìa.”
“À,” ý cười của Tiêu Lâm Thành sâu hơn, “Cấn ngươi à?”
Mộc Khinh Ngôn cảm thấy lời này là lạ, không muốn để ý tới hắn nên xoay người xuống giường.
“Khinh Ngôn……” Tiêu Lâm Thành ôm hụt, vừa định xuống giường thì nghe Mộc Khinh Ngôn hỏi: “Eo ngươi không sao chứ?”
Tiêu Lâm Thành lập tức nằm xuống lại, đáng thương nói: “Vẫn còn đau lắm.”
Mộc Khinh Ngôn đứng cạnh giường, đưa tay ấn lên chỗ hôm qua mình bôi rượu thuốc, “Chỗ này đau à?”
“Đúng đúng,” Tiêu Lâm Thành vội xuýt xoa, “Đau quá.”
Mộc Khinh Ngôn lại ấn lên trên, “Vậy còn chỗ này?”
Tiêu Lâm Thành: “Cũng đau.”
Ngươi còn giả bộ nữa à? Mộc Khinh Ngôn bất lực nghĩ hôm qua chỗ này không đỏ, rõ ràng là không bị đụng, sao giờ lại đau chứ?
Y cố tình nói: “E là đụng trúng xương cốt rồi, sẽ bị tàn phế đó.”
Tiêu Lâm Thành: “……Không, không phải chứ?” Có phải mình diễn lố rồi không?
Mộc Khinh Ngôn: “Sao lại không? Ngươi đau thế cơ mà.”
Tiêu Lâm Thành lườm y một cái: “Ngươi gạt ta.”
Mộc Khinh Ngôn: “Gạt ngươi gì cơ?”
Tiêu Lâm Thành: “Ta mà sắp tàn phế thì ngươi phải lo gần chết ấy chứ.” Sao có thể hờ hững vậy được?
“Ta……” Mộc Khinh Ngôn nhất thời nghẹn họng, cứng cổ nói, “Sao ta phải lo? Cũng đâu phải ta tàn phế.”
Tiêu Lâm Thành nằm trên giường nhìn y, lẩm bẩm nói: “Nếu ta tàn phế, chẳng phải sau này ngươi phải tự mình động sao?”
Mộc Khinh Ngôn không nghe rõ nên thắc mắc: “Tự mình động gì cơ?”
“Không có gì,” Tiêu Lâm Thành nghiêm trang nói, “Ta nói nếu ta tàn phế thì chẳng phải sau này không thể động nữa sao?”
Mộc Khinh Ngôn: “……” Hình như mới nãy ngươi đâu có nói vậy?