Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 209: Hắc Phong Khô Lâu (2)



Tuy mắt Lục Thanh Quan không nhìn thấy, nhưng lúc này hắn ta lại rất nghiêm túc đứng thẳng lên, không nói ngay mà tĩnh khí ngưng thần, cảm ứng một phen trước, thần sắc cũng dần trở nên ngưng trọng lên. Sau một hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng mở miệng nói: “Ba phương Đông Tây Bắc đều có sát khí bức người, xem ra số lượng ma vật thực sự không ít, nếu chạy trốn, tất sẽ có đệ tử bị thương tổn. Nếu xông về phía trước, ắt sẽ rơi vào trong vòng vây của ma vật. Đối mặt với cục diện như vậy, Tam Đinh Thần Giáp Trận là thích hợp nhất, chỉ có điều hiện tại, vấn đề của chúng ta là…”   

“Tam Đinh Thần Giáp Trận, đúng hợp ý ta!”   

Phương Nguyên tin tưởng Lục Thanh Quan, biết hắn tuy mù nhưng lại có cảm ứng hơn người với đủ loại linh khí. Lại thêm Lục Thanh Quan tinh thông phù trận, không thua kém chính mình, thậm chí bởi vì thời gian hắn nghiên cứu dài hơn chính mình rất nhiều dẫn tới tạo nghệ còn cao hơn mình, cho nên Phương Nguyên vô cùng tin tưởng hắn. Thậm chí Phương Nguyên còn không đợi hắn nói ra băn khoăn của bản thân đã gật đầu, phân phó xuống: “Bày Tam Đinh Thần Giáp Trận!”   

“Tam Đinh Thần Giáp Trận, không phải trận này cần có ba vị cao thủ sao?”   

Trong lòng Tiểu Kiều sư muội cũng có chút nghi ngờ, nhưng một câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp truyền mệnh lệnh của hắn xuống dưới.   

Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đột nhiên nhìn thấy nhiều Hắc Phong Khô Lâu như vậy, vốn đã lâm vào hoảng loạn, người nhát gan một chút gần như đã mất lý trí, hận không thể xoay người bỏ chạy ngay. Nhưng sau khi nghe được lời Phương Nguyên nói, cộng thêm vô số lần nghiên tập và ma luyện trong một tháng trước đây rốt cục cũng thể hiện ra tác dụng, nguyên một đám cưỡng ép trấn định, đồng thời thay đổi trận hình theo lời hắn.   

Tham Khảo Thêm:  Chương 82: Chương 82:

Advertisement

Kim Quang Thần Giáp Phù cũng đã được tế lên, nối thành một mảnh, ánh vàng rực rỡ như thần giáp bảo hộ chung quanh.   

Tất cả đệ tử Tiểu Trúc phong đều bị bảo hộ trong trận, chỉ có ba trận vị trước trái phải là nhô ra bên ngoài trận, đón lấy đám Hắc Phong Khô Lâu. Đây chính là đặc điểm của Tam Đinh Thần Giáp Trận, lấy phòng ngự làm chủ, nhưng lại do các cao thủ đảm nhiệm tam đinh trận vị chủ công, chỉ mong có thể tận lực giảm bớt thương vong vào lúc gặp cường địch, là trận hình mưu đồ phá trận mà ra, cũng có thể nói là trận hình lấy bảo vệ tính mạng làm chủ!   

“Ta thủ Tả Đinh trận vị (bên trái), Lăng sư tỷ, ngươi thủ Hữu Đinh trận vị (bên phải) giúp ta!”   

Trong tiếng hít thở, Phương Nguyên nặng nề phân phó một câu.   

Advertisement

“Hai người chúng ta thủ Tả Hữu Đinh vị, vậy Chủ Trận Thần vị do ai tới thủ đây?”   

Quả ớt nhỏ hơi kinh hãi, khẩn cấp hỏi.   

Nàng cũng hiểu trận pháp này, ba đinh vị đều rất quan trọng, nhưng Chủ Trận Đinh Thần vị mới là quan trọng nhất, nàng và Phương Nguyên lại là hai người cường đại nhất trong đám người, theo lý thuyết Chủ Trận Đinh Thần vị nên để một trong hai người bọn họ đi thủ mới đúng, nhưng sắp xếp của Phương Nguyên lại nằm ngoài dự liệu của nàng. Trong lúc nhất thời, nàng còn tưởng Phương Nguyên phạm phải sai lầm lớn, không nhịn được mà hỏi thăm.   

“Không cần hỏi nhiều, nghe ta là được!”   

Phương Nguyên chỉ lạnh lùng nói một câu, sau đó xoay người rời đi.   

Tham Khảo Thêm:  Chương 773: Bắt Sống Thiên Hương Bà Bà

“Ngươi…”   

Trong lòng quả ớt nhỏ quýnh lên, tính tình nóng nảy lập tức phát ra, muốn đưa tay tới kéo Phương Nguyên.   

“Lăng sư tỷ, trong lòng hắn hiểu rõ, chỉ cần nghe hắn là được…”   

Tiểu Kiều sư muội vội vàng ngăn cản quả ớt nhỏ, nàng hiểu rất rõ tính tình của Phương Nguyên, bình thường hòa khí, cái gì cũng có thể nói, thậm chí còn có thể vui đùa, nhưng sau khi gặp phải nguy hiểm, hắn sẽ mặt lạnh miệng lạnh, lãnh tĩnh như một người chết. Quả ớt nhỏ thập phần lo lắng không hiểu rõ hắn, chọc hắn bực lên lại bị hắn giáo huấn mấy câu thì phiền, không bằng trực tiếp nghe theo hắn thì hơn…   

“Được được được, ta đây chỉ thủ Hữu thần vị, những chuyện khác ta mặc kệ!”   

Quả ớt nhỏ cũng cắn răng, phi thân lướt tới Hữu Đinh thần vị, Hỏa Mãng Tiên bên hông cũng rơi vào trong tay.   

Chỉ có điều trong lòng nàng vẫn còn đang chú ý tới, muốn xem Phương Nguyên giải quyết vấn đề này như thế nào.   

“Quan sư huynh, ngươi đi thủ Chủ Thần vị!”   

Ngoài dự đoán của mọi người là Phương Nguyên lại bước vài bước tới trước mặt Quan Ngạo, bình tĩnh nói.   

“A?”   

Vừa nghe thấy lời này, đừng nói quả ớt nhỏ, ngay cả Tiểu Kiều sư muội cùng với chúng đệ tử Tiểu Trúc phong chung quanh đều ngu ra.   

“Để Quan đần độn thủ Chủ Thần vị, Phương Nguyên sư huynh điên rồi sao?”   

Đệ tử tiên môn đều biết, trong Tam Đinh Thần Giáp Trận, tam đinh thần vị là khó thủ nhất.   

Mà trong đó, Chủ Thần vị lại là nơi khó thủ nhất trong tam đinh thần vị.   

Nơi này áp lực lớn nhất, đòi hỏi người thủ trận phải có thực lực cường đại nhất. Phương Nguyên tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lại có kiếm đạo mạnh mẽ, để hắn thủ tất nhiên không vấn đề gì. Quả ớt nhỏ dù sao cũng là cao thủ Luyện Khí tầng tám, lại là đệ tử lâu năm trong tiên môn, còn từng tranh vị trí chân truyền với người khác, nói rõ thực lực của bản thân nàng tuyệt đối không kém, muốn thủ trận vị này cũng không quá khó khăn. Thế nhưng để tên Quan đần độn này đến thủ…   

Tham Khảo Thêm:  Chương 1

… Người nào không biết hắn là kẻ vứt đi trong tiên môn, ngoại trừ cậy mạnh, cái gì cũng không có?   

Khỏi cần phải nói, coi như là đệ tử Tiểu Trúc phong, nếu đấu một một chí ít cũng có mười người có thể chém giết hắn!   

Để một người như vậy đi thủ Chủ Thần vị, đây há chẳng phải là muốn dẫn mọi người đi chịu chết sao?   

“Ta đi thủ Chủ Thần vị sao?”   

Ngay cả Quan đần độn cũng có chút kinh ngạc, ngẩn ngơ một hồi mới nói: “Được, Phương sư huynh ngươi yên tâm, dù ta có chết cũng sẽ không tránh ra!”   

Trong cái đầu đơn giản kia cũng biết mình không thể thủ được vị trí này, nhưng Phương Nguyên đã phân phó thì hắn tuyệt sẽ không làm trái, bởi vậy hắn trực tiếp gồng tứ chi, chỉ nghĩ bản thân mình phải liều cái mạng này, ác chiến đến chết, cứ như vậy cũng coi như không phụ sự nhờ vả của Phương Nguyên…   

“Ta kêu ngươi đi thủ Chủ Thần vị, không phải kêu ngươi đi chết!”   

Phương Nguyên nghe vậy lại cười nhạt một tiếng, sau đó xoay người hướng về phía Nhiếp Hồng Cô, nói: “Lấy tới đi!”   

“Ha ha, ta rất chờ mong biểu hiện của hắn sau khi sử dụng viên đan dược này…”   

Nhiếp Hồng Cô khàn giọng cười cười, lấy ra một cái hộp nho nhỏ, đưa bằng cả hai tay tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.