Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 266: Mèo Trắng Mắt Đen (1)



Hắc phong gào thét, ma vật hoành hành!   

Lúc này tại bên trong Ma Tức hồ, đi đường một mình, là sự tình phi thường gian nan!   

Tại thời điểm chưa xuất hiện thiên tai bực này, bên trong Ma Tức hồ mặc dù cũng có ma tức Hắc Ám tràn ngập, nhưng dù sao đó vẫn tương đối mỏng, cũng không có quái phong cấp độ này xuất hiện, càng quan trọng hơn là, các loại ma vật, bình thường đều sẽ chỉ yên lặng ở trong lãnh địa của mình, trừ phi ngửi được khí tức người sống, mới có thể xuất hiện. Nhưng vào lúc này, muốn đi ra ngoại giới, chẳng những phải chống cự ma tức Hắc Ám xâm nhập, mà còn phải tránh né cuồng phong quỷ dị, càng phải đối mặt với những vòi rồng ma tức Hắc Ám, ma vật xung quanh chạy loạn…   

Có thể nói mười bước một nguy hiểm, trăm bước một nguy cơ tử vong!   

Advertisement

Phương Nguyên từ bên trong Bát Hoang Vân Đài vọt ra, đã bay được gần một ngày đường, nhưng vẫn còn rất xa mới xông ra khỏi mảnh đất thiên tai bao phủ này, bởi vì những nơi hắn đi qua, ma tức càng dày đặc, cuồng phong càng đáng sợ, ma vật cũng nhiều hơn, dưới loại tình huống này, hắn đã không còn dám mượn lực lượng Mộc Diên bay đi, bởi vì như vậy, nếu gặp phải hung hiểm, căn bản không kịp tránh né!   

Mà gặp tình hình như vậy, Phương Nguyên chỉ có thể cầm kiếm dài ba thước, ở trong Hắc Ám Ma Địa này nhanh chóng né tránh, thần kinh lúc nào cũng kéo căng, đề phòng khả năng Hắc Ám Ma Phong ở khắp nơi ập tới, cũng tùy thời chú ý ma vật đột nhiên xuất hiện tập kích…   

Tham Khảo Thêm:  Chương 9

Suốt một ngày, thần kinh của hắn một mực kéo căng, không dám buông lỏng một lúc nào!   

Advertisement

“Vù…”   

Một đạo Hắc Ám Ma Phong mắt thường cũng có thể thấy được cuốn tới, đá vụn chung quanh đều bị nó cuốn bay lên trời, xoay tròn như con quay, phạm vị tàn phá tới hơn 10 trượng, ầm ầm cuốn thẳng qua, trên đường nó quét qua, ngay cả ma vật đang phi nước đại trên mặt đất cũng đều bị nó cuốn bay lên, càng mấu chốt chính là, những ma vật kia bị cuốn vào trong cuồng phong này cũng không kinh hoảng, ngược lại đều lộ ra một loại cảm giác hưng phấn quái dị, tựa như con khỉ ngâm mình trong suối nước nóng vậy, thậm chí có thể nhìn ra được, ma khí trên người bọn chúng càng thêm mãnh liệt…   

“Đối với chúng ta mà nói, đây là một loại thiên tai, đối với đám ma vật mà nói, đây quả thực là đại tạo hóa a…”   

Ngay cả Phương Nguyên nhìn thấy màn này, cũng không nhịn được cảm thán.   

Trong Hắc Ám Ma Phong kia, ẩn chứa ma tức càng mạnh, sinh linh ngã vào trong đó chẳng mấy chốc sẽ đọa hóa, thế nhưng ma vật ngã vào trong đó, lại đạt được gia trì to lớn, lực giằng xé mãnh liệt của ma phong lực vẫn không thể xé nát nhục thân cường hoành của đám ma vật, ngược lại ma tức lại có thể khiến cho bọn chúng nhanh chóng trưởng thành, đó cũng chính là nguyên nhân các đại ma vật đều đuổi loạn theo ma tức Hắc Ám khắp nơi trên mặt đất!   

Mắt thấy nhiều ma vật không biết từ nơi nào chui ra, chạy ngược về phía mình như vậy, Phương Nguyên cũng không nhịn được cảm thấy có chút chấn kinh, đây chỉ sợ là tất cả ma vật bên trong Ma Tức hồ đều theo ma tức Hắc Ám vọt vào lãnh địa Thanh Dương tông đi?   

Tham Khảo Thêm:  Chương 240: 240: Sự Mâu Thuẫn

Cũng may mà trước đó bọn hắn không liều mạng!   

Bởi vì nếu như liều mạng, chỉ bằng lực lượng Thanh Dương tông, tất nhiên chỉ có một con đường chết!   

“Hiện tại tính mạng của trên dưới toàn tông, cũng chỉ đặt trên người mấy người chúng ta, hi vọng, sẽ có kết quả tốt đẹp…”   

Hắn tìm một chỗ tạm thời không có ma phong, cũng không có ma vật, thở hổn hển mấy cái, trong lòng âm thầm nghĩ.   

“Chúng ta có 11 người đi ra cầu viện, Tử Lâm Lãng cùng Vương sư đệ mới ra khỏi Vân Đài đã chết thảm, chỉ còn lại chín người, toàn bộ phân tán chạy tứ phương, hiện tại ta chọn con đường này, mặc dù ma vật không ít, nhưng cũng coi như tuyến đường bằng phẳng, không biết mấy người bọn họ như thế nào…”   

“Chỉ hy vọng, mọi người có tạo hóa riêng của bọn họ đi…”   

Ý nghĩ này thoáng hiện trong đầu hắn, liền rất nhanh quên đi, tiếp tục hướng phía trước phóng đi.   

…   

…   

Mà vào lúc này, tại một nơi cách Phương Nguyên kỳ thật không đến ba mươi dặm, cũng đang có một vị đệ tử Thanh Dương tông chạy đi thật nhanh, chính là đệ tử Ngự Thần phong Mặc Diệc Hàn cũng đang xông ra ngoài cầu viện. Lúc này hắn đang cảnh giác quan sát xung quanh rồi phóng về trước thật nhanh, bỗng nhiên hắn phát hiện có cái gì đó không đúng, bước chân chợt ngừng lại, vội vàng xoay người, liền nhìn thấy phía bên trái của hắn có một đạo ma phong màu đen gào thét cuốn tới, cách hắn đã vô cùng gần, lúc này dù có trốn tránh cũng đã không kịp!   

Tham Khảo Thêm:  Chương 131

“Ngũ Hành Hậu Thổ Phù, nhanh!”   

Mặc Diệc Hàn kinh hãi, trong lúc vội vàng liền tế lên một đạo phù triện lớn chừng bàn tay cầm ở trong tay, phù triện này trông đã có vẻ hơi cũ kỹ, hiển nhiên là một tấm cổ vật, theo phù triện tế lên, Mặc Diệc Hàn cũng lập tức được quang hoa màu vàng nhạt bao khỏa, toàn thân lập tức chui vào trong lòng đất, sau hơn trăm trượng mới trở lại mặt đất, thở mạnh.   

Lúc này đạo Hắc Ám Ma Phong kia đã đi qua, hắn cũng coi như là khó khăn tránh thoát một kiếp.   

“May mắn có một đạo tổ truyền Độn Địa Phù này, nếu không mạng nhỏ không biết đã ném đi bao nhiêu lần…”   

Hắn cũng đổ mồ hôi lạnh toàn thân, nhìn đạo phù triện này cảm thấy may mắn không thôi.   

Lúc này nhan sắc trên phù triện lại phai nhạt mấy phần, hiển nhiên là linh lực không còn nhiều, sắp khô kiệt.   

“Đạo phù triện này, là đồ gia truyền mấy trăm năm của nhà ta, theo thái gia gia nói, đây chính là một vị lão Tiên nhân tại Lôi Châu có chút duyên phận với tổ tiên nhà ta ban xuống, đời đời kiếp kiếp đều không nỡ dùng nó, mãi đến khi ta nhập Ma Tức hồ mới âm thầm giao cho ta dùng làm bùa hộ mệnh, quả nhiên hiện tại có đất dụng võ, bất kể là ma vật hay Hắc Ám Ma Phong đều có thể dựa vào nó tránh thoát…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.