Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 52



Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

Checker: Gà

***

Chương 52. Sức mạnh tình yêu – Kỷ Vũ Hành: Tôi chỉ là vật thử nghiệm tình yêu của họ thôi sao?

Không khí rơi vào im lặng trong giây lát.

Thích Linh cẩn thận nhìn Tần Lê Ca, lại nhìn Lục Thiệu Vũ, cuối cùng lựa chọn đặt ly cà phê xuống trước.

Để tránh cho hai người này nói điều kỳ lạ, cô ấy vẫn nên chuyển dời những thứ nguy hiểm này đi.

Mặc dù Ân Duyệt hỏi hai người, nhưng ánh mắt cô bé vẫn đặt trên người Lục Thiệu Vũ, khiến Lục Thiệu Vũ có chút xấu hổ, y không dấu vết quay đầu đi.

Tần Lê Ca nhìn y một cái, bắt chéo chân, lười biếng nhìn Ân Duyệt: “Tối qua mấy giờ nhóc ngủ?”

Ân Duyệt quay đầu nhìn hắn, nghe hắn hỏi như vậy, cô bé theo bản năng trả lời: “Tám chín giờ, làm sao vậy?”

“Tinh thần của nhóc rất tốt.” Tần Lê Ca mỉm cười vô hại nhìn cô bé: “Xem ra nhóc có thể luyện tập nhiều hạng mục hơn rồi.”

Ân Duyệt: “???”

Không, em không thể.

Cơ thể Ân Duyệt run lên, lập tức hiểu ra, nhanh chóng mở miệng xin lỗi: “Anh Tần, em sai rồi!”

Tần Lê Ca thậm chí không hỏi xem cô bé sai ở đâu, hắn nhàn nhạt liếc nhìn cô bé rồi lại nhìn những người khác: “Nói cho tôi biết cách nâng cấp hiện tại của từng người.”

Dù sao hắn cũng đã chết mấy thế giới rồi, các thành viên trong đội đều đã nâng cấp kỹ năng ở mức độ nào đó, hiệu quả mà bọn họ có thể phát huy nhất định phải mạnh hơn trước rất nhiều.

“Sau khi đạt tới cấp hai, thể chất và sức mạnh rõ ràng đã tăng lên, thời gian hóa thú cũng từ hai tiếng tăng lên ba tiếng.” Lục Thiệu Vũ lên tiếng trước, giải thích ngắn gọn tình huống của mình: “Hơn nữa, anh vẫn còn 8000 điểm từ nhiệm vụ lần trước.”

Tần Lê Ca gật đầu, quay sang mấy người còn chưa lên tiếng.

“Sau cấp ba, em có thể chữa trị tất cả các vết thương.” Ân Duyệt giơ tay lên, hai mắt sáng ngời, nhưng ngay sau đó cô bé chán nản thở dài: “Nhưng em mất rất nhiều thời gian mới có thể chữa khỏi hoàn toàn, nếu như là gãy tay gãy chân, cần duy trì kỹ năng trong một tiếng. Điểm còn lại của em rất ít, chỉ có 6000 điểm.”

Nâng cấp sức mạnh ánh sáng quá tốn kém, từ cấp hai lên cấp ba tốn 5000 điểm, tăng lên cấp bốn cần 10000 điểm, mặc dù những đồng đội khác cũng có ý hỗ trợ, nhưng Thích Linh cũng cần điểm để phát triển vũ khí mới, tính ra tất cả mọi người đều còn rất ít điểm.

Cuối cùng, Thích Linh chú ý đến ánh mắt của Tần Lê Ca, cô lấy ra một thứ gì đó trong nhẫn không gian của mình, nói: “Tôi cấp ba, gần như bách phát bách trúng, nhưng ngoài ra thì không có cảm giác gì khác. Còn lại 7000 ngàn điểm.”

“Không có cảm giác gì khác” có nghĩa là không cảm thấy thể lực của mình được cải thiện hay sức mạnh tinh thần trở nên mạnh mẽ hơn.

Nếu không phải ngay từ đầu Tần Lê Ca bảo cô chọn kỹ năng này, cô thật sự ghét bỏ sự vô dụng của kỹ năng này, nhưng bây giơ trước mặt Tần Lê Ca, cô lại cảm thấy áy náy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 117

Sau khi mọi người nói xong tình hình của mình, họ bắt đầu háo hức chờ đợi Tần Lê Ca nói về mình, Tần Lê Ca cúi đầu nhìn trung tâm mua sắm của hệ thống, đột nhiên cảm nhận được những ánh mắt tha thiết mong chờ, bất lực ngẩng đầu lên: “Cấp của tôi trước khi chết cũng giống như bây giờ.”

“Nhưng anh vẫn mạnh hơn mà.” Ân Duyệt kháng nghị: “Rõ ràng em cao hơn anh một cấp, nhưng anh Tần lại có thể chiến đấu, hỗ trợ, làm người truyền tin!”

Tần Lê Ca khiêm tốn nhận lời khen: “Cảm ơn, tôi đã khá hơn rồi.”

Ân Duyệt: “… Anh Tần!”

“Sức mạnh tâm trí ở cấp hai có thể phóng năng lượng ra ngoài.”

Tần Lê Ca không nói đùa nữa, hắn duỗi ngón trỏ ra, một luồng ánh sáng bạc yếu ớt xuất hiện trên ngón tay hắn: “Sức mạnh tâm trí cũng giống như sức mạnh ánh sáng, bản chất đều là một loại năng lượng, chỉ là sức mạnh ánh sáng trời sinh có tính chữa trị, sức mạnh tâm trí giống như một loại năng lượng không có bất kỳ thuộc tính nào, những gì nó có thể làm là phụ thuộc vào sức mạnh tinh thần của tôi. Tôi có thể sử dụng nó để truyền âm, tạo lá chắn bảo vệ, khống chế người khác trong thời gian ngắn, nhưng khi tinh thần của tôi suy yếu, không có đủ thời gian nghỉ ngơi hồi phục thì kỹ năng này sẽ trở nên vô dụng.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt của mọi người đều trầm tư, hắn cũng không quấy rầy suy nghĩ của bọn họ, nhìn thẳng về phía Kỷ Vũ Hành đang ngoan ngoãn ngồi: “Còn cậu thì sao?”

Kỷ Vũ Hành đang nhìn trung tâm mua sắm của hệ thống, đột nhiên bị Tần Lê Ca nói đến, lập tức ngồi thẳng dậy như bị cấp trên kêu tên: “Vâng! Tôi… Tôi muốn đổi thanh kiếm này!”

Nói xong, cậu chỉ vào thanh hắc kiếm trong giao diện hệ thống.

Những người khác cũng đi tới xem, Thích Linh nhịn không được châm chọc: “Kỹ năng còn chưa đổi, cậu lại nghĩ đến vũ khí gì? Cái này giá 3000 điểm.”

Kỷ Vũ Hành xấu hổ sờ mũi, nhỏ giọng phản bác: “Nhưng tôi có xem qua, kỹ năng có liên quan tới kiếm đều hơn 5000 điểm, tôi không thể đổi được.”

Cậu vừa nói vừa nhấn vào một kỹ năng trong hệ thống, chỉ vào một số kỹ năng kiếm.

Thích Linh nghiêng người nhìn qua, tìm kiếm hồi lâu mới tìm được một cái giá bắt đầu từ 5000, cô không nói nên lời, đành phải quay sang nhìn Tần Lê Ca.

Những người khác nói gì thì nói nhưng quyết định cuối cùng vẫn giao cho quân sư đại nhân.

Quân sư đại nhân cũng không vội quyết định, hắn nhìn từ trên xuống dưới Kỷ Vũ Hành một hồi, không quay đầu lại, gọi: “A Vũ.”

Lục Thiệu Vũ đứng ở phía sau hắn cách đó không xa, nghe được hắn gọi, y tự giác tiến về phía trước mấy bước, đứng trước mặt Kỷ Vũ Hành.

Thân hình cao lớn của Lục Thiệu Vũ đè lên đầu Kỷ Vũ Hành, Kỷ Vũ Hành nhìn vẻ mặt lạnh lùng của y, khóe miệng cứng ngắc: “Anh, anh Tần? Đây là…”

“Để anh Lục luyện tập với cậu.” Tần Lê Ca mỉm cười vỗ vai cậu: “Cố gắng lên!.”

Kỷ Vũ Hành: “…” Không, tôi không muốn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 28: C28: Gặp diêm vương

Tuy nhiên, với tư cách là người mới duy nhất trong đội, cậu căn bản không có quyền lên tiếng, chỉ có thể buồn bã nhận thanh kiếm gỗ thô sơ do Thích Linh đưa tới, sau đó luyện tập với Lục Thiệu Vũ.

Lục Thiệu Vũ không sử dụng bất kỳ kỹ năng nào, nhưng y đã rất mạnh, rất ít người có thể đánh bại y ngoài đời, Kỷ Vũ Hành, kỹ năng kiếm thuật cấp thứ tư, thật sự không hề thua kém y.

Kỷ Vũ Hành biết thực lực của mình không bằng Lục Thiệu Vũ, cũng không tài giỏi bằng y, cho nên chỉ dựa vào đôi tay linh hoạt của mình để vượt qua khe hở, cùng y đánh du kích.

Lúc đầu, Lục Thiệu Vũ không quen với kỹ năng chiến đấu của cậu, đã bị kiếm của cậu chém trúng mấy lần, nhưng thời gian trôi qua, trận luyện tập dần dần biến thành —

“A!” Ân Duyệt đang ngồi trên sô pha xem trực tiếp thì bị Kỷ Vũ Hành hất văng đồ ăn vặt: “Cẩn thận chứ!”

Kỷ Vũ Hành đã nhanh chóng chạy về phía sau cô bé.

Nắm đấm của Lục Thiệu Vũ đột nhiên dừng lại trước mặt Ân Duyệt, quay đầu đuổi theo Kỷ Vũ Hành.

“Chị Thích, cẩn thận! Cho tôi mượn cái!”

Thích Linh đang lau súng, nghe vậy thì lười biếng ngước mắt nhìn cậu một cái, khẩu súng trong tay vừa mới lau đã bị Lục Thiệu Vũ đá bay ra ngoài: “…”

Kỷ Vũ Hành vừa chạy vừa thở hổn hển, cậu đi qua khe hở, quay đầu nhìn Lục Thiệu Vũ, thấy y càng ngày càng gần, liều mạng cầu cứu: “Anh Tần, cứu em!”

Ân Duyệt và Thích Linh im lặng nhìn cậu: “…”

Luyện tập có thể luyện thành như vậy cũng phục thật.

Trên tay Tần Lê Ca không có gì, khả năng xảy ra sự cố ngoài ý muốn là bằng không, lúc này hắn đang hứng thú ngồi xem kịch, không có ý định để ý đến lời cầu cứu của đồng đội.

Tuy nhiên, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra vào lúc này—

Kỷ Vũ Hành đang thở hổn hển như chó trượt chân, cả người nhào về phía Tần Lê Ca.

Chỉ trong tích tắc, khi mọi người chưa kịp phản ứng, Tần Lê Ca cảm giác cơ thể Kỷ Vũ Hành vừa chạm vào mình đã bị kéo ra, hắn chớp mắt nhìn Kỷ Vũ Hành bị kéo đi đánh đập.

Ân Duyệt ở bên cạnh nhìn, luôn cảm thấy có chút kỳ quái: “Vừa rồi rõ ràng còn cách xa như vậy, sao anh Lục đuổi kịp?”

Sắc mặt Thích Linh lạnh lùng nói: “Sức mạnh của tình yêu.”

Ân Duyệt: “…” Cái quái gì vậy?

Trận đấu kéo dài nửa tiếng cuối cùng cũng kết thúc, Lục Thiệu Vũ cuối cùng cũng xách Kỷ Vũ Hành bị đánh đến sống dở chết dở trở về, thẳng tay ném cậu lên ghế sô pha.

Tần Lê Ca đứng lên, cuối cùng đưa ra quyết định: “Kỷ Vũ Hành đổi tốc độ, A Vũ, Thích Linh tăng kỹ năng lên một cấp, đổi xong thì lập tức tiến vào thế giới huấn luyện.”

Ân Duyệt vội vàng nói: “Anh Tần, em còn 6000 điểm! Em cho anh 5000 điểm, anh cũng có thể thăng cấp.”

Tần Lê Ca nhìn cô bé, nhưng cũng không từ chối lòng tốt của cô bé, đưa tay sờ sờ đầu cô bé: “Được.”

Ân Duyệt vui vẻ cười, lập tức lấy đồng hồ ra chuyển điểm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1553: Vụ cướp máy bay

Mọi người bắt đầu hành động, Kỷ Vũ Hành tìm trong trung tâm mua sắm hồi lâu mới thấy được kỹ năng này, tên là “Tăng tốc độ toàn diện”, trị giá 5000 điểm.

Nhiệm vụ vừa rồi đã khiến cậu vô cùng tin tưởng, đi theo Tần Lê Ca sẽ mạnh lên, lúc này cậu lười hỏi thêm, không chút do dự chọn nó.

Thích Linh có lòng giúp cậu đổi trị liệu, nhóm người trong trạng thái thỏa mãn, dưới sự dẫn dắt của Tần Lê Ca, bọn họ mở cửa cuối hành lang, trực tiếp tiến vào thế giới huấn luyện.

Một tia sáng lóe lên, khi mở mắt ra lần nữa thì trời hoàn toàn tối đen.

Tần Lê Ca đứng trong bóng tối, nhạy bén phát hiện đồng đội xung quanh đã biến mất, hắn ngửi thấy mùi hăng trong không khí, khẽ cau mày, cố gắng sử dụng sức mạnh tâm trí.

Năng lượng màu trắng bạc xuất hiện xung quanh hắn trong chốc lát, chỉ trong vài giây, nó biến mất ngay lập tức như thể bị thứ gì đó nuốt chửng.

Kỹ năng của hắn mới tới cấp ba, trong môi trường hạn chế nên không thể sử dụng được, thậm chí không thể giải phóng năng lượng cơ thể của mình, hắn không thể cảm nhận được môi trường xung quanh, một môi trường như vậy đối với con người mà nói quả thật là có mắt như mù.

Tần Lê Ca bất lực đứng yên tại chỗ vài giây, nghe thấy xung quanh không ngừng truyền đến tiếng gõ, những âm thanh đó càng lúc càng lớn—

Trong lòng hắn dự cảm không lành, do dự lùi lại một bước, định rời khỏi nơi này trước.

Lúc này âm thanh của hệ thống chậm rãi vang lên.

Hệ thống: “Mục tiêu nhiệm vụ: Sống sót trong ba ngày, người tham gia sẽ nhận được 2000 điểm.”

Âm thanh vừa dứt, căn phòng đột nhiên sáng lên một ánh sáng đỏ rực, nhanh chóng lan rộng như có sinh mệnh, Tần Lê Ca chỉ kịp nhìn thoáng qua, lập tức nghe thấy tiếng hét chói tai của một người phụ nữ: “A—”

Cùng lúc đó, ánh sáng đỏ tràn ra theo đường ngang, đường dọc rồi đan xen nhau thành một mảng ánh sáng kỳ dị, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Tiếng gõ đột nhiên dừng lại.

Chỉ thấy bên trong các vật chứa bằng kính trong suốt, là những “người” hình thù kỳ quái, khuôn mặt méo mó, đang chuyển động ánh mắt và nhìn chằm chằm Tần Lê Ca – người đang đứng ở giữa phòng.

Mà mảng ánh sáng đỏ kia được hình thành từ vô số con mắt màu đỏ chi chít trên những khuôn mặt trong các vật chứa này.

Tần Lê Ca nhìn bọn họ một lúc, da đầu tê dại, những “người” đó nhìn hắn, im lặng vài giây, sau đó tiếng gõ lại dồn dập vang lên.

Tần Lê Ca lấy súng trong nhẫn không gian ra, dùng mắt nhìn qua toàn bộ căn phòng, nhanh chóng đếm số lượng vật chứa trong suốt.

Tổng cộng có 132 cái.

Số lượng quá lớn, cùng với tiếng gõ ngày càng gấp rút, Tần Lê Ca không chút do dự mà nhanh chóng quay người chạy về phía lối ra.

Vừa mở cửa, sau lưng hắn vang lên tiếng kính vỡ ầm ầm, Tần Lê Ca xông ra khỏi phòng mà không kịp quay đầu lại.

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Có bug, điều chỉnh lại cấp bậc của kỹ năng một chút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.