Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 64



Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

Checker: Gà

***

Chương 64. Hợp tác chống lại tiến sĩ Bailey?

Ngay khi Lục Thiệu Vũ đưa tay ra, đang định bắt tay với Phác Diệp thì đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng hét.

Khi tất cả mọi người hướng tầm mắt qua đó, thấy một người phụ nữ có mái tóc dài màu xanh nước biển đang không dám tin nhìn Tần Lê Ca, lẩm bẩm: “Tôi, tôi không nhìn lầm chứ? Đây có phải là Tần Lê Ca không? Dương Thăng, nhéo tôi một cái, nhanh lên!! Nói cho tôi biết đây không phải ảo giác của tôi!”

Thiếu niên mắt xanh đứng bên cạnh gãi đầu, vẻ mặt khó chịu: “Cô nhìn lầm rồi, đó là ảo giác của cô.”

“Rõ ràng là tôi nhìn đúng!” Người phụ nữ càng hét lớn hơn, sau đó nhanh chóng đi đến, xuất hiện bên cạnh Tần Lê Ca: “Tần Lê Ca! Anh Tần! Em là người hâm mộ của anh!”

Tình tiết này khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt trong giây lát, thấy Lục Thiệu Vũ hoàn toàn bị phân tâm, Phác Diệp không biểu cảm thu tay lại, quay người ngăn cản người phụ nữ: “Từng Cầm, quay lại đây.”

Từng Cầm cũng tự động bỏ qua giọng nói của anh, trong mắt cô mang theo ánh mắt yêu thương, dựa vào bên cạnh Tần Lê Ca nhưng lại không dám chạm vào hắn, chỉ dám nhìn Tần Lê Ca cười ngây ngô.

Tần Lê Ca có chúc ngạc nhiên khi bất ngờ gặp được một fan hâm mộ ở đây, hắn nhìn vẻ mặt vui mừng của Từng Cầm, mỉm cười khom lưng nhìn thẳng vào cô: “Em là người hâm mộ của tôi à?”

“Đúng! Đúng vậy!” Từng Cầm vui mừng gần như sắp ngất đi: “Em là người hâm mộ cuồng nhiệt của anh! Mỗi lần anh tổ chức họp báo, mỗi lần trao giải, mỗi dịp anh xuất hiện, em đều sẽ đến đó, em còn giúp anh tuyên truyền, em là trưởng nhóm của một trong những nhóm người hâm mộ của anh!”

Tần Lê Ca không khỏi bật cười, giọng nói dịu dàng, chân thành nói với Từng Cầm: “Cảm ơn em đã thích tôi.”

“Không có gì, không có gì! Em chỉ muốn cảm ơn anh đã sống trên thế giới này!” Từng Cầm khoa trương vẫy tay, sau đó vội vàng tìm kiếm giấy và bút trên người mình, “Anh, anh có thể ký tên cho em không!”

“Đương nhiên có thể.” Tần Lê Ca cầm bút giấy, theo thói quen hỏi cô: “Em tên là Từng Cầm à? Là Cầm nào?”

“Đàn dương cầm! Em đã nhận được chữ ký của anh! Em chết cũng không hối tiếc!”

Bầu không khí bên đó vui vẻ đến mức không chịu nổi, Phác Diệp đợi một lúc, thấy đội trưởng đội bạn còn đang ngẩn người nhìn bên kia, lên tiếng nhắc nhở: “Đội trưởng?”

Lục Thiệu Vũ cuối cùng cũng rời mắt khỏi Tần Lê Ca, khi y định trả lời, một âm thanh truyền từ xa đột nhiên vang lên trong đầu y.

Tần Lê Ca nhắc nhở y: [Đội trưởng đội H là Mộ Thịnh.]

Lục Thiệu Vũ lúc này mới nhớ tới tên đội trưởng được ghi ở cuối bảng danh dự, nếu y nói thật, những người trước mặt sẽ biết ngay y là đội trưởng đội S, nên y đổi chủ đề: “Tôi là Mộ Thịnh, đội trưởng đội H.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 33

Phác Diệp gật đầu, sắc mặt dịu đi một chút: “Nếu anh là đội trưởng đội H thì sẽ dễ nói chuyện hơn. Anh nên biết rằng đội S cũng là đối thủ của chúng ta chứ?”

Phác Diệp không có ý định chờ Lục Thiệu Vũ đáp lại, tự mình nói tiếp: “Đội S đột nhiên xuất hiện trên bảng danh dự, điểm số ban đầu là 4200 điểm, đội H của anh đứng thứ 11, chắc cũng hiểu rõ đội đứng đầu đáng sợ như thế nào, cho nên tôi muốn nói chuyện hợp tác với các anh.”

Lục Thiệu Vũ không nói gì, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Phác Diệp.

“Nhưng trước tiên tôi phải biết mục tiêu nhiệm vụ của các anh có mâu thuẫn với chúng tôi hay không.” Phác Diệp không bị ánh mắt của y dọa sợ: “Sau đó các anh hãy suy nghĩ xem có nên hợp tác với chúng tôi để tiêu diệt đội S hay không, thế nào?”

Lục Thiệu Vũ từ chối cho ý kiến: “Nói mục tiêu nhiệm của của các anh là gì trước đi?”

Phác Diệp do dự một lát rồi nói: “Mục tiêu nhiệm vụ không thể tiết lộ, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, chúng tôi là phe ác.”

Vì là phe ác nên nó xung đột với mục tiêu nhiệm vụ của họ.

Lục Thiệu Vũ trầm mặc một lát, cho đến khi nghe thấy giọng nói Tần Lê Ca vang lên bên tai y, y mới chậm rãi nghe theo chỉ thị của đối phương, nói: “Chúng tôi là phe trung lập, mục tiêu nhiệm vụ không thể tiết lộ.”

Nghe bọn họ nói là trung lập, Phác Diệp mỉm cười: “Đã như vậy, mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta cũng không xung đột, cùng nhau hợp tác không?”

“Được.” Lục Thiệu Vũ nói.

Hai bên đã đạt được sự đồng thuận, để thể hiện thiện chí của mình, Phác Diệp cho bọn họ biết tọa độ tiếp theo của tiến sĩ Bailey, ngập ngừng hỏi: “Mục tiêu tiếp theo của chúng tôi là tìm tiến sĩ Bailey, các anh định làm gì?”

Anh hỏi như vậy, về cơ bản có thể đoán được từ câu trả lời của Lục Thiệu Vũ, liệu nhiệm vụ của bọn họ có liên quan đến tiến sĩ Bailey hay không.

Lục Thiệu Vũ hiển nhiên hiểu rõ đạo lý này, nhưng y không lo lắng Phác Diệp thăm dò, nói: “Cùng nhau.”

Nhóm người sau đó để đội G dẫn đầu đi về phía trước, dọc đường đi đều im lặng, hai đội có thể phân biệt rõ ràng, ngoại trừ một chuyện ngoài ý muốn…

Lục Thiệu Vũ quay đầu lại, thấy Từng Cầm vẫn đang líu ríu nói chuyện ở bên cạnh Tần Lê Ca, rõ ràng trước đây là chuyện thường ngày, nhưng bây giờ y lại cảm thấy cáu kỉnh vô cớ.

Không, không phải không có lý do, chỉ là trước đây không hiểu, nhưng bây giờ y đã hiểu.

Lục Thiệu Vũ không nhịn được liếc mắt nhìn, ánh mắt rõ ràng đến mức ngay cả Tần Lê Ca cũng không thể bỏ qua.

Tần Lê Ca ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của y, nhướng mày nhìn y: “Đội trưởng Lục, anh không nhìn đường cẩn thận, nhìn em là gì?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1749

Lục Thiệu Vũ hơi nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì tiếng hét của Phác Diệp đột nhiên truyền đến: “Tản ra! Là một đám người ngoài hành tinh!”

Cùng lúc đó, mặt đất rung chuyển, hàng chục người ngoài hành tinh màu xám nổi lên từ mặt đất, lao về phía họ.

Đội S phản ứng rất nhanh, nhanh chóng lùi lại phía sau vòng bảo vệ Ân Duyệt dựng lên, vòng bảo vệ đã chặn tất cả những người ngoài hành tinh muốn nhào lên, nhưng Từng Cầm đứng bên cạnh Tần Lê Ca lại nhanh chóng chạy về phía trước, chạy ra khỏi phạm vi vòng bảo vệ trở lại bên cạnh đồng đội của mình.

Liên tục vang lên tiếng động đất, trong nháy mắt lại có mấy chục người ngoài hành tinh màu xám bò ra ngoài, Ân Duyệt cau mày nói: “Loại hỗ trợ và bảo vệ này tiêu tốn quá nhiều năng lượng. Anh Tần, anh muốn chiến đấu hay chạy?”

Tần Lê Ca ngẩng đầu lên, thấy mặt đất vừa trống trãi đã tràn ngập những hình dạng người ngoài hành tinh màu xám dày đặc.

Nhiều quái vật như vậy, con nào cũng có khả năng tự chữa lành, giết từng con một chắc chắn không kịp

Tần Lê Ca suy nghĩ một lát, quay đầu nói với Thích Linh: “Dùng bom.”

Thích Linh vươn tay lấy quả bom trong nhẫn không gian: “Muốn nổ thì được, nhưng với số lượng nhiều như vậy, phạm vi ảnh hưởng hơi rộng.”

Mặc dù cô nói vậy, nhưng động tác lấy bom lại không chậm chút nào.

Nhưng không đợi cô bắt đầu ném bom, Tần Lê Ca đã cảm giác được phía trước truyền đến một chuyển động kỳ lạ, hắn nhíu mày, nói: “Không cần nữa.”

Bùm!

Khoảnh khắc tiếp theo, vị trí của đội G đột nhiên nổ tung, một làn sóng nhiệt truyền tới, lại bị vòng bảo vệ của Ân Duyệt chặn lại.

Các thành viên của đội S thong thả đứng đó nhìn về phía trước nơi xảy ra vụ nổ, còn có lòng dạ nhàn nhã nhìn xung quanh, nơi xảy ra vụ nổ hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, gần như khiến người ta hoài nghi đội G có phải đã bị xóa sổ hoàn toàn rồi hay không.

Tần Lê Ca míu mày, cho đến mấy phút sau mới có người ho ra tiếng, vẻ mặt của hắn mới thả lỏng một chút.

Hắn tiến lên một bước, chuẩn bị xem tình hình của đội G, nhưng một cảm giác ớn lạnh đột nhiên chạy dọc sống lưng, cảm giác nguy hiểm nháy mắt ập đến trong lòng hắn.

Tần Lê Ca dừng lại, nghe thấy nhịp tim đập dữ dội trong lồng ngực, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức quay đầu lại nói với đồng đội: “Nơi này có gì đó không ổn, chúng ta đi trước!”

Phía trước không xa, mấy người của đội G đứng dậy, ho khan, họ nhìn xung quanh, toàn bộ người ngoài hành tinh màu xám đều bị bọn họ tiêu diệt không còn một mảnh, mấy con còn sót lại cũng không tạo uy hiếp quá lớn.

Phác Diệp là người đầu tiên đứng dậy khỏi mặt đất, mặt anh đầy bụi, vội vàng lau đi rồi quay lại kiểm tra tình hình của đồng đội: “Mọi việc ổn chứ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1131

“Không, không sao.” Lam Lâm, một cô gái tóc nâu quỳ trên mặt đất, khó khăn lên tiếng.

“Ha, đương nhiên không sao, xem ra người ngoài hành tinh cũng không mạnh như vậy.” Cậu bé mắt xanh Dương Thăng ho khan vài tiếng: “Còn không phải đều bị quả bom của tôi cho nổ hết rồi sao!”

“Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Suýt chút nữa cậu giết chết chúng ta rồi.” Từng Cầm ho khan: “Khụ, khụ… Ôi, sao cậu lại làm vậy? Lát nữa tôi sẽ xin lỗi anh Tần… Hả?”

“Sao vậy?” Đồng đội Diệp Cùng bên cạnh cô nghe thấy âm thanh, nghi hoặc quay đầu nhìn cô.

Từng Cầm không trả lời anh, ban đầu cô hơi mở to mắt, sau đó lấy lại tinh thần, nói với bọn họ: “Hình như ở đây có vấn đề, đội H bảo tôi mau…”

Bùm!

Cô còn chưa nói xong, máu đỏ tươi phun ra từ trên người Diệp Cùng, trong nháy mắt bắn lên người Từng Cầm, Từng Cầm ngơ ngác nhìn xúc tu xuyên qua ngực Diệp Cùng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn.

Đó là một người ngoài hành tinh cao hơn bảy mét, lơ lửng trên mặt đất, trên đầu gắn một lớp vỏ ngoài màu đen cứng rắn, dưới thân có mấy chục xúc tu, trên người phủ đầy gai nhọn khiến người ta ớn lạnh.

Diệp Cùng trừng mắt, đồng tử giãn ra, anh đưa tay ra muốn cầu cứu: “Cứu, cứu tôi…”

“Diệp, Diệp Cùng…” Từng Cầm sợ hãi nhìn anh, cố gắng kiềm chế sự run rẩy của cơ thể, đưa tay muốn chạm vào tay Diệp Cùng.

Hai tay chỉ cách nhau vài cm, ngay khi sắp chạm vào nhau, những xúc tu xuyên qua cơ thể Diệp Cùng lập tức đưa lên, một lượng lớn máu rơi xuống như mưa, Diệp Cùng bị đưa lên không trung, không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị đưa vào miệng người ngoài hành tinh.

Trong miệng nó tràn đầy răng nanh sắc bén, ngay khi chạm vào, cơ thể con người giống như đậu hũ mỏng manh nhất —

“Chạy mau!” Giọng nói của ai đó vang lên bên tai cô.

Từng Cầm hồi phục lại tinh thần, nhận ra đây là giọng nói của Tần Lê Ca, cô kìm lại những giọt nước mắt, tiến vài bước về phía Dương Thăng, người ở gần cô nhất, nắm lấy cổ áo cậu bỏ chạy.

Ngay lúc xoay người, nước mắt cô cuối cùng cũng không kìm được mà chảy xuống, tầm mắt mờ đi, còn chưa chạy được mấy bước, cô cảm nhận được bản thân đang vướng phải thứ gì đó, cả người đổ về phía trước.

Cô chưa kịp nhìn kỹ, nỗi sợ hãi mãnh liệt thúc đẩy cô lập tức xoay người lại, túm lấy Dương Thăng, loạng choạng chạy về phía trước.

Nhưng trước khi cô rời đi, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy thứ đó hình như là một người phụ nữ, trên đầu có mấy chữ trắng sáng.

Cô nhìn thoáng qua, vô thức đọc những chữ kia: “Tiến sĩ… Bailey?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.