Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 27: Chăm sóc sức khoẻ tâm thần như nào cho đúng (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một lúc sau, cả năm người chơi đều được thông báo đứng đợi trên hành lang.

Điều mà Khương Tiều không ngờ tới chính là, bọn họ đều là những người cô quen biết.

Hai người đàn ông đi ra từ phòng bệnh số 2, một người là Lâm Thâm mà Khương Tiều đã gặp ở phó bản đầu tiên, ánh mắt hắn dừng lại ba giây trên khuôn mặt Khương Tiều, sau đó lại nhìn sang chỗ khác, như thể không hề quen biết cô.

Đều là người thông minh, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ý của đối phương.

Người còn lại là Trịnh Hoài, một trong những người bạn thời thơ ấu của Khương Tiều, hơn nữa cũng giống cô, bước chân vào giới giải trí. Nhưng trong giới, ít ai biết giữa họ có quan hệ bạn bè: Cả hai chưa từng nói chuyện quá lâu, cũng không thân thiện, thậm chí còn có thái độ né tránh (chỉ mình Trịnh Hoài đơn phương trốn tránh).

Trịnh Hoài nhìn thấy Khương Tiều, biểu tình lập tức trở nên cứng đờ.

Hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ gặp Khương Tiều trong phó bản, dùng biểu cảm phong phú của hắn cũng có thể giải thích cái gọi là sốc.

“Chào.” Khương Tiều xem như chào hỏi hắn.

Trịnh Hoài theo bản năng lùi về sau hai bước, dựa lưng vào tường.

Hắn nhớ lại một số ký ức không tốt đẹp thời thơ ấu của mình.

Nói hắn là bạn chơi chung với Khương Tiều cũng không đúng, mà là “bạn bị chơi”.

Lúc đó Văn Trình được xem là vua trong đám trẻ con, nhưng Trịnh Hoài lại không sợ cậu lắm, mặc dù giá trị vũ lực của Văn Trình quả thực rất cao.

Văn Trình thuộc kiểu làm việc quang minh chính đại, đánh người cũng vậy.

Nhưng Khương Tiều thì không.

Trịnh Hoài nhớ lúc đó có mấy đứa trẻ cô lập Khương Tiều, mắng cô là quái vật, sau đó bắt đầu từ kẻ cầm đầu, cặp sách của hắn sẽ đột nhiên dính máu, trên quần áo cũng sẽ xuất hiện những từ ngữ đáng sợ.

Người nọ bị dọa khóc, đám trẻ chơi chung với hắn cũng hoảng sợ bỏ chạy hết.

Trịnh Hoài không thực sự nổi bật trong đám trẻ con, nhưng hắn có một lợi thế, đó là khả năng quan sát tốt, hắn cũng nhìn thấy, Khương Tiều đã làm gì đó khi cô đến gần cặp và quần áo của người nọ.

Chờ người kia quay lại tìm bố mẹ thì mọi chuyện đã trở lại bình thường. Tên kia ngày thường hay gây sự, nên mọi người đều nghĩ là hắn tìm lý do để biện hộ cho trò đùa dai của mình.

Có lẽ là đến bây giờ, người đó cũng không biết Khương Tiều đã trả thù mình.

Trịnh Hoài hỏi Khương Tiều: “Sao cô làm được?”

“Đầu óc là một thứ tốt, nếu cậu muốn, tôi có thể gỡ xuống giùm cậu?” Khương Tiều mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm hắn.

Trịnh Hoài hoảng sợ, liền nghe được cô nói: “Lừa cậu thôi, cậu sẽ không thực sự tin chứ? Tôi sao có thể gỡ đầu cậu xuống được?”

Thành thật mà nói, Trịnh Hoài không biết lời nói của cô, câu nào là đùa, câu nào là thật, bởi vì ngữ điệu của cô hoàn toàn bằng phẳng, hơn nữa, trong ấn tượng của hắn, cô thực sự làm được.

Khương Tiều đã thay thế đủ loại yêu ma quỷ quái trong các bộ phim kinh dị, trở thành bóng ma tâm lý của Trịnh Hoài.

Tên này dễ ăn hiếp đến nỗi, Khương Tiều cảm thấy hơi có lỗi với bản thân nếu không bắt nạt hắn thêm hai lần. Sau đó, hắn liền trở thành chân chạy vặt của cô.

Sau này lớn lên, Trịnh Hoài mới bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì bị người ta sai vặt, nhưng cũng không thể phản kháng, nên chỉ có thể tránh mặt Khương Tiều.

Bây giờ gặp lại cô trong phó bản, Trịnh Hoài lại cảm nhận được nỗi sợ hãi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 38

Nhưng hắn chợt nghĩ đến một chuyện, hắn đã không còn là chân chạy vặt năm nào, mà là một người chơi thâm niên, hắn còn sợ hãi cái gì chứ!

Vì vậy, Trịnh Hoài cũng đáp một câu: “Chào.”

Sau đó, hắn nói thêm: “Tôi đã vượt qua bảy phó bản.”

Là người quen cũ, có thể cho cô một cơ hội được ôm đùi, nhưng mà, cô cũng phải biết điều một chút.

Kết quả là, Khương Tiều lại nhìn đi chỗ khác, như thể không nhìn thấy biểu cảm phong phú của Trịnh Hoài.

Phòng số 3 chỉ có một mình Trương Quyên, sắc mặt rất không tốt – cô nhập cư trái phép nên bị nhằm vào không ít.

Nhìn thấy Khương Tiều, cô khẽ gật đầu một cái, sau đó lại liếc nhìn Quan Cửu.

Trịnh Hoài tuy có chút buồn bực trước thái độ của Khương Tiều, nhưng hắn đã không còn là trẻ con nữa, biết cân nhắc việc nào quan trọng hơn, vì vậy, hắn cũng tự giới thiệu bản thân và trao đổi thông tin cơ bản với mọi người.

Trương Quyên nói nhanh: “Tôi đã xem tư liệu về phó bản này, bệnh viện tổng cộng có bốn tầng. Nhưng các chuyên gia suy đoán, cấu trúc ban đầu của bệnh viện này đã thay đổi sau khi trở thành phó bản, vì vậy tôi sẽ không nói để tránh làm ảnh hưởng đến phán đoán của mọi người.”

Bệnh viện tâm thần này quả thực đã trở thành một trong những mục tiêu chú ý của Cục Quản lý.

Không đợi bọn họ trao đổi được nhiều tin tức hơn, y tá răng giả đã đưa họ lên phòng khám trên tầng 2.

Vị trí phòng bệnh của bọn họ là ở tầng 1, từ đây có thể nhìn thấy bãi cỏ, cây cối um tùm bên ngoài, đây hẳn là một trong những khu vực hoạt động của bệnh nhân, một môi trường tự nhiên, thoải mái sẽ giúp bệnh nhân phục hồi sức khỏe tốt hơn.

Nhưng nói thật, không biết là do thời tiết hôm nay quá xấu hay sao, mà không có chút nắng nào, hoặc do mật độ cây cối quá dày, Khương Tiều vừa liếc qua, chỉ có một loại cảm giác âm u khó tả. Đặc biệt là rừng hòe kia, rất giống một loại vũ khí giết người sắc bén.

Y tá răng giả đi phía trước, giống như mặc kệ bọn họ có đi theo hay không, nhưng họ cũng không dám tự do hành động, vì phía sau là hai người mặc đồ bảo hộ, thậm chí còn không nhìn thấy mặt. Họ im re không nói tiếng nào, cứ vậy đi theo sau năm người chơi.

Khương Tiều suy đoán, có lẽ “cấp bậc” của y tá răng giả này khá cao.

Chỉ có một phòng khám, ở gần cầu thang nhất, các phòng khác trên tầng 2 đều được đánh số theo thứ tự của phòng điều trị.

Chẩn bệnh dựa theo thứ tự người tới, người đầu tiên vào là Quan Cửu, lúc đi ra hắn chỉ nói một câu với Khương Tiều: “Bên trong không có bác sĩ.”

Khương Tiều chưa kịp hỏi lại thì đã bị hai người mặc đồ bảo hộ đưa vào phòng khám.

Thực ra Quan Cửu chỉ nói một câu, thái độ trước đó vẫn rất phối hợp. Vậy mà bọn họ còn thô lỗ túm đầu Quan Cửu lôi đi. Trên tay bọn họ, Quan Cửu giống như heo chứ không phải là người.

Khương Tiều nhanh chóng hiểu ý của Quan Cửu, vì tiếp theo đến lượt cô.

Trong phòng khám bệnh không có ai, chỉ có vô số TV nhỏ, đang phát tất cả các cảnh quay giám sát sau khi Khương Tiều tỉnh lại.

Giữa phòng có một chiếc ghế, dường như để bệnh nhân ngồi xem, phục vụ trông có vẻ chu đáo, nhưng Khương Tiều lại cảm nhận được ác ý trong đó: Chiếc ghế này ngồi cũng không thoải mái, ám chỉ bạn sẽ bị mắc kẹt ở đây như chim trong lồ ng.

Khương Tiều không phải là bác sĩ tâm lý như Quan Cửu, nhưng cô biết rất nhiều thủ đoạn.

Chiếc ghế gỗ ban đầu được sơn màu đỏ, nhưng sau một thời gian dài sử dụng, một phần màu sơn đỏ nhạt dần, lộ ra màu xám đen bên trong, còn phần sơn đỏ ở lưng ghế bị trộn lẫn với một ít màu đen đọng lại, không biết là máu hay là do sơn chưa kỹ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 100: Tịnh Tuệ

Cô bước tới, vỗ vỗ chiếc ghế gỗ, hướng về phía gian phòng trống trải nói: “Chiếc ghế này không thoải mái, không có lợi cho việc phục hồi bệnh tình của bệnh nhân, nên đổi sang một cái ghế khác tốt hơn đi.”

Tiếc là, chiếc ghế này là một chiếc ghế bình thường, không thể cất vào kho hàng mang đi.

Không ai đáp lại cô, mà hành vi hiện tại của Khương Tiều, cũng xuất hiện trên một cái TV nhỏ.

Phòng khám này, không, phải nói là toàn bộ bệnh viện tâm thần này, đều gây áp lực tâm lý rất lớn cho người ta, chỉ cần bạn không vi phạm quy tắc, nó sẽ không trực tiếp tấn công bạn. Nhưng nó sẽ áp đặt một khái niệm vô hình lên bạn: 【Bạn là một bệnh nhân tâm thần】

Vì vậy, tất cả những gì bạn cần làm là tuân theo sự sắp xếp và điều trị của các bác sĩ, y tá, thậm chí, người ngoài sẽ không thể liên lạc với bạn, và bạn cũng sẽ không nhận được phản hồi từ họ.

Chẳng trách, những gì Khương Tiều nói với y tá răng giả lúc nãy đã khiến cô ta tức giận, nhưng cô ta lại không làm gì được.

Họ chăm sóc người bệnh, giống như chăm sóc heo con.

Chỉ cần tuân theo quy tắc, dù các bệnh nhân có nói chuyện, họ cũng không quan tâm, giống như nhìn đám heo con tụ tập ríu rít với nhau.

Nhưng khi cần kéo heo con đến lò mổ, không, phải nói là đem đi trị liệu, họ sẽ không khách khí.

Hiện tại, nơi này không có nguy hiểm, nhưng mỗi lúc mỗi giây đều thử thách tinh thần của con người.

Có thể bản thân người ở trong đó không nhận ra mình đang bị tẩy não từ từ, nhưng dần dần, họ sẽ cảm nhận được sự tuyệt vọng khi bị nuôi dưỡng.

Nếu nhận ra sự thật này quá sớm, với tình hình trước mắt, có lẽ cũng không giúp được gì, vì nếu không thể phá vỡ tình trạng này thì chỉ cảm thấy tuyệt vọng sớm hơn chút.

Không thì bạn có thể làm gì? Lớn tiếng gào “Tôi không bị bệnh tâm thần, tôi muốn nói chuyện bình đẳng” sao?

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, nhưng sắc mặt Khương Tiều vẫn không có một tia thất vọng.

Không phải vì cô không thể biểu hiện cảm xúc, mà là bởi vì cô thật sự không khó chịu, nói thật thì chơi sát thương vật lý, cô cũng không có mấy lợi thế, dù cô có thiên phú đặc thù, tiếc là còn quá yếu.

Còn chơi tấn công tinh thần?

Không phải cô đang nhằm vào ai, nhưng những người chơi khác đều là rác rưởi.

Cả tấn công tinh thần và thao túng tâm trí đều có chung một đặc điểm, đó là phải dẫn dắt người chơi từng bước tiến vào hố của quy tắc.

Mà Khương Tiều, chuyện cô giỏi nhất chính là lật thế cờ và phá luật.

Cô đã nghĩ ra cách nên phá thế nào, nhưng hiện tại nhất định phải làm theo quy tắc ở đây, bởi vì cô cần phải xem tình hình ở bệnh viện tâm thần này là như thế nào.

Khương Tiều tiếp tục bước tới, tiến lại gần mấy cái TV nhỏ, sờ sờ từng cái một, tiếc là kho hàng không có phản hồi.

Sau đó, Khương Tiều trực tiếp nâng ghế, định ném vào cái TV nhỏ.

Là một bệnh nhân tâm thần, làm việc gì cũng thực bình thường, cả việc đập phá đồ vật cũng vậy, Khương Tiều đối với thân phận “bệnh tâm thần” tiếp thu đến tốt đẹp.

Có lẽ là cảm nhận được sự uy hiếp của Khương Tiều, đột nhiên, một số hình ảnh của cô được trích xuất, chẳng hạn như hình ảnh cô muốn giết Quan Cửu, hay hình ảnh cô không nói nhiều với bệnh nhân khác…

Giọng nói ngọt ngào từ chiếc loa trước đó vang lên trong phòng, “Bệnh nhân Khương Tiều, bệnh tình của ngài tương đối nghiêm trọng, ngài mắc bệnh tâm thần phân liệt*, kích động, tự kỷ, cần được điều trị gấp.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 62: Tình yêu cuồng nhiệt (13)

Không biết có phải là ảo giác của Khương Tiều không, nhưng cô cảm thấy giọng nữ có chút gấp gáp, tựa như lo lắng Khương Tiều thật sự đập vỡ cái TV nhỏ.

Khương Tiều đặt ghế xuống, bình tĩnh hỏi: “Cô thực sự nghĩ tôi sẽ đập cái TV này sao? Tôi lại không phải loại người không có văn hoá như vậy.”

Dù hình như không có ai khác trong phòng khám này ngoại trừ cô…

“TV nhỏ rất quan trọng, không thể bị hủy” là ấn tượng mà giọng nói nữ lưu lại cho Khương Tiều, nhưng cô tin, dù cô có làm hỏng thì chiếc TV nhỏ cũng sẽ sớm được sửa lại.

Đây là một hành động nhằm khoét sâu thêm sự “bất lực” của bệnh nhân tâm thần.

Càng giãy dụa, bạn càng nhận ra rằng, tất cả những gì mình đang làm đều là vô ích, so với không giãy dụa còn thống khổ hơn, tiếc là trong mắt Khương Tiều, diễn xuất này vẫn còn quá tệ, dù sao thì chiếc TV nhỏ này cũng không phải đạo cụ, đập hư thì đập hư thôi, cần gì phải sốt ruột?

Nếu gặp người nóng nảy, khả năng cao liền bị mắc câu, vì thực không dễ dàng mới túm được một cái đuôi của boss phó bản, sao phải nghĩ nhiều làm gì?

Nhưng Khương Tiều thì khác, cô thật sự không sốt ruột, cũng không có hứng thú với những chiếc TV nhỏ còn không phải là đạo cụ này, nếu có thời gian đập hư nó, còn không bằng dành thời gian nghĩ cách lấy răng giả của y tá kia.

Phòng khám im lặng lại, giống như biết Khương Tiều không dễ đối phó, liền ngừng chú ý tới cô. Sau đó, cửa phòng bệnh gấp không chờ nổi mà mở ra, hai người mặc đồ bảo hộ lao vào, muốn đưa Khương Tiều đi.

Khương Tiều lại đột nhiên nói: “Chờ đã, tôi nghĩ chẩn đoán này có gì đó không đúng.”

Không có giọng nói đáp lại cô, giống như mọi bệnh nhân nói mình không bị bệnh tâm thần cũng sẽ không nhận được phản hồi.

Hai hộ lý cao lớn bóp lấy hai cánh tay của Khương Tiều, lực đạo mạnh đến nỗi khiến cô nghi ngờ rằng cánh tay của mình sắp bị phế bỏ.

Khương Tiều tiếp tục nói: “Tôi còn bị trầm cảm, lo âu, rối loạn lưỡng cực* rất nặng! Bệnh viện của các người không thể chỉ điều trị một số bệnh được! Tôi cần được điều trị toàn diện!”

Động tác của hai hộ lý đột nhiên ngừng lại.

Trong bệnh viện tâm thần, sẽ không ai để ý tới mình khi nói mình không bị bệnh, nhưng nếu nói mình bị bệnh thì sao?

Thì phải được điều trị!

Chuyện gì sẽ xảy ra khi một người nghe được giọng của heo con?

Điều đó có nghĩa là đây không chỉ là trò chơi một chiều.

Cánh cửa phòng khám một lần nữa đóng lại, giọng nữ ngọt ngào lại vang lên, “Bệnh nhân Khương Tiều, bệnh tình của ngài rất nghiêm trọng và phức tạp, ngài mắc chứng tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực, tự kỷ và các bệnh tâm thần khác, cần phải điều trị gấp. Lập tức vì ngài mà sắp xếp kế hoạch điều trị ở phòng điều trị 1 và phòng điều trị 2, việc điều trị của các bệnh nhân khác cũng sẽ được theo dõi trong thời gian tới. “

“Chăm sóc sức khỏe tâm thần, chúng tôi vì bạn phục vụ.”

Nói xong những lời này, cánh cửa phòng khám lại mở ra, Khương Tiều bị lôi về phía phòng điều trị.

~~~

Rối loạn lưỡng cực: là một bệnh rối loạn tâm thần được đánh dấu bằng những thay đổi thất thường trong tâm trạng. Người bệnh có thể rơi vào tình trạng quá k1ch thích, tăng động, nhưng sau đó lại rơi vào trạng thái trầm cảm. Rối loạn lưỡng cực còn được gọi là rối loạn hưng – trầm cảm.

Bệnh tâm thần phân liệt: đặc trưng bởi loạn thần, hoang tưởng, ảo tưởng, ngôn ngữ và hành vi thiếu tổ chức, cảm xúc thờ ơ vô cảm, thiếu hụt về nhận thức, và rối loạn chức năng nghề nghiệp và xã hội.

Thêm một nhân vật mới xuất hiện rồi ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.