Em Như Gió Nam

Chương 22: Sếp Tưởng, có phải anh gửi nhầm không?



Tề Chính Sâm ngồi ở sau ghế lái phụ, đột nhiên nhớ ra gì đó, ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ vai người ngồi trước.

Hứa Tri Ý quay đầu, bận uống trà chanh bưởi, ánh mắt như muốn hỏi anh có chuyện gì.

“Tối nay ở đâu? Thẻ ra vào mấy căn hộ anh đều mang theo, nếu em không chê bố mẹ anh quá nhiệt tình thì ở nhà anh cũng được.” Tề Chính Sâm vừa nói vừa hất chai thủy tinh của cô, ra hiệu cô đừng có tham uống đồ lạnh, uống từ từ thôi.

Sau khi cô ra nước ngoài học đại học đã bảo ông ngoại đổi phòng của cô thành phòng trà, bình thường ông đều hẹn hai ba người bạn đến uống trà, chơi cờ, không cần vì cô một năm về ở mấy ngày mà giữ lại phòng ngủ bình thường gần như không có ai bước vào.

Ông ngoại vẫn luôn muốn có một phòng trà, nhưng lại không đồng ý động đến phòng ngủ của cô, sau khi cô nài nỉ coi như ông cũng bằng lòng. Ông đã đích thân thiết kế, cải tạo một phòng trà nhã nhặn, đẩy cửa sổ ra sẽ là một khoảng sân độc đáo, nước chảy ở các mái đình và những cây tre xào xạc trong góc.

Hứa Tri Ý buông lỏng ống hút đi kèm với cốc, trả lời anh: “Em ở khách sạn, cách nhà bà ngoại gần.”

Tề Chính Sâm:  “Em dám ở khách sạn thử xem.”

Hứa Tri Ý căn bản không sợ uy h i ế p: “Cẩn thận em không đưa vợt tennis cho anh đấy.” Cô lại ngậm ống hút vào trong miệng, vừa rồi Tề Chính Sâm nhắc, lần này tốc độ uống nước của cô rõ ràng chậm hơn.

Tưởng Ti Tầm liếc nhìn hai người thân thiết lại vô cùng ngầm hiểu nhau, quay mặt đi nhìn cửa sổ ở bên phía mình.

“Suýt nữa quên mất.” Hứa Tri Ý lấy ví tiền ra, rút ra tấm thẻ ở trên cùng, “Bây giờ em có tiền rồi.” Cô chọc vào hai tấm thẻ đen còn lại, “Tiền tiêu vặt bố cho em.”

Tề Chính Sâm không nhận lấy, bảo cô giữ, với tính cách đó của cô, làm gì có chuyện tiêu tiền của bố mẹ mà không đắn đo chứ.

“Không cần phải vội trả anh, đợi em tốt nghiệp thạc sĩ chính thức đi làm rồi trả cho anh cũng không muộn.” Anh lại nói, “Trong thẻ cũng không có bao nhiêu tiền, em để đấy đi, coi như anh gửi tiền định kỳ.”

Hứa Tri Ý cười nói: “Khi nào đến hạn em trả anh mười tệ tiền lãi.” Cô lại để thẻ vào vị trí thẻ đầu tiên, ý nghĩa và phân lượng của chiếc thẻ này không có bất cứ chiếc thẻ đen nào có thể sánh được.

Xe vừa đi qua mấy con đường ở khu nội thành, tài xế nhớ lời dặn trước đó của Tề Chính Sâm, chầm chậm dừng xe lại ven đường.

Ông liếc nhìn người phía sau trong gương chiếu hậu: “Sếp Tề, đến rồi.”

Hai người đằng sau đang nói chuyện, liếc nhìn tài xế sau đó nhìn ra phía ngoài xe.

Tưởng Ti Tầm không quen thuộc với khu vực này, mỗi lần đều đi qua con đường đến sân bay, theo bản năng anh cho rằng: “Nhà bà ngoại Tri Ý ở gần đây?”

“Không phải.”

“Không phải.”

Tề Chính Sâm và Hứa Tri Ý đồng thanh trả lời anh.

Còn vì sao lại dừng ở đây Hứa Tri Ý cũng hoang mang.

Tề Chính Sâm lấy chìa khóa xe thể thao từ trong hộp tựa tay ở ghế sau, chỉ cửa sổ phía bên Tưởng Ti Tầm: “Tòa nhà A của trung tâm thương mại cậu nhìn thấy rồi chứ,” nói rồi ném chìa khóa xe cho đối phương, “đuôi biển số xe thể thao của tôi là 1026 ở dưới hầm để xe, mấy ngày này cho cậu lái.”

Tưởng Ti Tầm: “…..”

Hóa ra là muốn mình xuống ở đây.

Tề Chính Sâm lại đưa cho anh hai chai nước, bảo anh mang theo trên đường uống, giải thích: “Nhà ông bà ngoại Tri Ý với nhà cậu không cùng một hướng, còn phải đi một vòng xa. Cậu mau về đi, đừng để cô Tưởng đợi.”

Giọng Tưởng Ti Tầm yếu ớt: “Cảm ơn.”

Hôm nay tâm trạng Tề Chính Sâm vô cùng tốt, không nghe ra đối phương đang nói móc, cười nói: “Không phải chứ, sao nay đột nhiên cậu đứng đắn thế?”

Trước đây muốn nghe cậu ta nói cảm ơn còn khó hơn lên trời.

Tưởng Ti Tầm không để ý vấn đề này của cậu ta, liếc nhìn người ở ghế lái phụ, đẩy cửa xe, chân dài bước xuống.

Tài xế đã lấy hai chiếc hành lý của anh ra, nhìn có vẻ như là muốn giúp anh mang đến hầm đỗ xe.

Anh hất cằm, “Để đó đi, tôi tự làm.”

Tài xế bị làm khó, vì đây là lời dặn của ông chủ.

Tưởng Ti Tầm: “Đưa Tri Ý về sớm đi.”

“Vâng.” Tài xế quay lại xe.

Cửa sổ ghế lái phụ từ từ hạ xuống, khuôn mặt bình thường lạnh lùng lúc này lại xuất hiện xinh đẹp ở trước mắt anh, Tưởng Ti Tầm bước lên nửa bước, “Muốn nói gì với tôi sao?”

Hứa Tri Ý khẽ vẫy tay: “Tạm biệt sếp Tưởng.”

Tưởng Ti Tầm bị chọc tức cười: “Tạm biệt.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 25

Một giọng nói lười biếng từ trong xe vang lên từ cửa xe: “Ngày mai lại gặp rồi, tạm biệt cái gì chứ.”

Xe khởi động, chỉ để lại hai vệt khói.

Tưởng Ti Tầm nhìn chìa khóa trong tay, đẩy hai hành lý xuống hầm đỗ xe đối diện. Một trong hai hành lý là đồ dùng anh mang theo, hành lý còn lại là quà cho mẹ, còn có của bố mẹ Tề Chính Sâm.

Tài xế và vệ sĩ của mình đều ở lại Thượng Hải, hôm qua Tề Chính Sâm còn thề nói không cần dẫn theo bọn họ, nói cậu ta bao hết. Hóa ra cái này gọi là phục vụ chu đáo bao trọn gói năm sao.

Tìm được chiếc xe thể thao màu xanh ở tầng một khu E, biển số xe 1026 của Tề Chính Sâm trong số các xe không có gì nổi bật, nhưng lại là chiếc xe Tề Chính Sâm lái thường xuyên nhất.

Trước đây không tưởng tượng nổi, bây giờ hiểu rồi.

Anh từng nhìn qua hộ chiếu của Hứa Tri Ý, sinh nhật của cô là 26 tháng 10.

Tưởng Ti Tầm để hành lý lên cốp xe, gửi tin nhắn cho Tề Chính Sâm:【Biển số xe là sinh nhật của Tri Ý?】

Tề Chính Sâm:【Cậu cũng để ý đấy, đúng, là sinh nhật cô ấy. Quà sinh nhật trưởng thành năm 18 tuổi của Tri Ý, lúc tôi tặng quà cô ấy vẫn chưa đủ tư cách mua xe nên đứng dưới tên tôi. Chỉ cần cô ấy nghỉ ngơi về nước, chiếc xe này sẽ để cho cô ấy lái, lần này cô ấy không dùng đến xe, cho cậu dùng ké.】

Tưởng Ti Tầm ném điện thoại lên trung tâm điều khiển, khởi động xe.

Về đến nhà trời đã tối.

Sân trong biệt thự có một cái bàn, mẹ đang ngồi một mình ăn cơm, mái tóc ngắn cắt tỉa gọn gàng, mặc bộ vest màu trắng ngà, gần như mẹ đều ăn diện như vậy.

Tất cả thời gian của bà đều dùng để bận rộn chuyện công việc, cho dù có ở nhà thì đa số thời gian đều mặc vest, sẵn sàng đi xã giao bất cứ lúc nào.

Tưởng Nguyệt Như không biết hôm nay con trai về, lúc chiếc xe thể thao màu xanh đậm đó lái vào trong sân, còn tưởng là Tề Chính Sâm đ ến thăm bà. Tề Chính Sâm đứa trẻ này nghe nói sức khỏe bà không tốt cách mười ngày nửa tháng lại đến thăm bà.

Bà đặt đũa xuống, vội lấy giấy lau tay, vừa định đứng lên đi ra đón nhìn thấy tên nghịch tử từ trên xe đi xuống, ngay lập tức lại ngồi lại ghế.

“Sao đột nhiên con về rồi.” Vừa nói vừa ngẩng đầu bảo dì chuẩn thêm hai món nữa.

Tưởng Ti Tầm: “Nhớ mẹ nên về thăm mẹ.”

“Con không chọc tức mẹ mẹ đã cảm tạ trời đất rồi.” Tưởng Nguyệt Như lấy một miếng dưa hấu đưa cho con trai.

Đối diện với ánh sáng, Tưởng Ti Tầm hình như nhìn thấy một sợi tóc bác ở trên kiểu tóc của mẹ, anh không nhận lấy dưa, đi đến trước chỗ mẹ để xác nhận.

“Đầu mẹ có gì à?”

“Có sợi tóc bạc, con nhổ xuống cho mẹ.” Anh nhổ xuống, phát hiện không chỉ có một sợi.

“Không cần nhổ, sắp năm mươi rồi, có tóc bạc không phải rất bình thường sao.” Tưởng Nguyệt Như đẩy con trai, bảo anh ngồi về chỗ.

Đối với Tưởng Ti Tầm đây không chỉ là đầu bạc mà là đột nhiên phát hiện ra dường như mẹ thật sự không còn trẻ nữa.

“Sau này con không chọc tức mẹ nữa.”

Tưởng Nguyệt Như vạch trần không thương tiếc: “Từ nhỏ con đã nói câu này, không đến một nghìn lần cũng phải được bảy tám trăm lần rồi.”

Tưởng Ti Tầm không phản bác, cầm lấy miếng dưa trong tay mẹ.

“Ông nội con thế nào rồi?”

“Ổn ạ.”

Tưởng Nguyệt Như gật đầu, “Rảnh thì qua thăm nhiều hơn.” Cái khác bà không hỏi nhiều.

Bà không hứng thú với chuyện nhà họ Lộ.

Còn về Lộ Kiếm Ba, không ai muốn nhắc đến, trong cái nhà này, cái tên đó là chủ đề không được chào đón hoan nghênh. Sau khi Tưởng Nguyệt Như l y hôn, bà chỉ liên lạc với ông cụ Lộ, mỗi năm nghỉ hè đều cho người đưa Tưởng Ti Tầm qua đó ở một thời gian.

Những năm này bà không chạm mặt với bất cứ người nào nhà họ Lộ.

“Bao giờ Tri Ý về nước?”

“Về rồi ạ, bây giờ đang ở Bắc Kinh.”

Tưởng Nguyệt Như: “Vậy con hỏi con bé xem khi nào rảnh, dẫn con bé đến nhà chúng ta ăn cơm. Nghe nói Tri Ý và Tề Chính Sâm từ nhỏ đã chơi cùng nhau, gọi cả Tề Chính Sâm nữa, càng đông càng vui.”

Tưởng Ti Tầm nhàn nhã ăn dưa hấu: “Không phải mẹ thích ít người thanh tịnh sao?”

“… Con nhất quyết phải tranh cãi với mẹ có đúng không? Vừa rồi con nói cái gì? Quên rồi?”

Sau này con không chọc tức mẹ nữa.

Tưởng Ti Tầm đương nhiên không quên: “Đến lúc đó con cho Tề Chính Sâm ngồi kiệu tám người rước qua cho mẹ.”

Tưởng Nguyệt Như: “…..”

Bản lĩnh chọc tức người vẫn như cũ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 403

Vậy nên bảo tên nghịch tử về bên cạnh Lộ Kiếm Ba đúng là quyết định sáng suốt.

Tưởng Ti Tầm chưa ăn xong dưa hấu thì điện thoại trên bàn người gọi.

Thấy là Hứa Ngưng Vi, trực tiếp mở loa ngoài.

“Anh Ti Tầm, anh đang bận sao?”

“Không bận, có chuyện gì nói đi.”

Hứa Ngưng Vi đang ngồi ở trong một quán cà phê, trong tay cầm cốc cà phê, muốn nói lại thôi.

“Sao thế?” Tưởng Ti Tầm lau tay, tắt loa ngoài cầm điện thoại để lên tai.

Hứa Ngưng Vi im lặng mấy giây vẫn quyết định nói sự thật, mình và Tiêu Mỹ Hoa cãi nhau, lúc rời khỏi nhà cầm nhầm túi, tất cả giấy tờ đều ở trong một cái túi khác, tối nay không muốn về nhà ở, nhưng không có giấy tờ không ở được khách sạn, cô ta ở Bắc Kinh không quen ai.

“Em ngại làm phiền cô nữa.” Cô họ Hứa, mà bây giờ cô ta đã về nhà bố mẹ ruột, “Em có thể nào mượn căn hộ của anh ở một đêm không? Căn hộ trước đó em đã từng ở.”

Tưởng Ti Tầm hỏi: “Bây giờ em ở đâu?”

Hứa Ngưng Vi: “Ở căn hộ đó của anh.”

“Thế em đợi một lúc.”

“Không cần vội, em ngồi ở quán cà phê bên cạnh uống cà phê.”

Tưởng Ti Tầm ăn cơm với mẹ xong tự mình lái xe đi.

Căn hộ đó của anh gần khu giao dịch quốc tế, anh rất ít ở đó. Trước đây Hứa Hành dẫn Hứa Ngưng Vi qua đây chơi thỉnh thoảng sẽ ở bên đó.

Tắc đường, gần một tiếng mới đến.

Hứa Ngưng Vi đã đợi ở khu nghỉ ngơi ở sảnh lớn, tưởng Tưởng Ti Tầm ở New York, là dì trong nhà mang chìa khoá đến cho cô ta, nhìn thấy người ngây ngẩn mấy giây mới phản ứng lại được.

Cô ta vô tình nghe Thượng Thông Hú nhắc qua, mấy ngày nay Hứa Tri Ý về nước, không khỏi liên hệ bọn họ với nhau, “Anh Ti Tầm, anh đưa Hứa Tri Ý về sao?”

Vừa dứt lời cô ta cũng bất ngờ chính mình lại hỏi như vậy.

Tưởng Ti Tầm ngồi xuống sô pha đối diện cô ta: “Ừ, Tri Ý về Bắc Kinh cùng anh.”

Bây giờ tất cả mọi người đều xoay quanh Hứa Tri Ý, đến cả Tưởng Ti Tầm cũng không ngoại lệ.

Hứa Ngưng Vi im lặng uống cà phê.

Tưởng Ti Tầm nhìn cô ta: “Vì chuyện gì mà cãi nhau với người nhà?”

Hứa Ngưng Vi lạnh giọng: “Còn có thể vì chuyện gì chứ, con gái cưng của bà ta chịu ấm ức.” Thượng Xán Nhiên sáng nắng chiều mưa, tính tình thất thường, vẫn luôn không thoải mái với cô ta. Tối nay không cẩn thận ngồi phải váy trên sô pha của đối phương, bảo Thượng Xán Nhiên sau này không được vứt quần áo linh tinh, làm phiền dọn vào phòng mình.

Thượng Xán Nhiên nói, đây là nhà của tôi, tôi thích để đâu thì để, chị quản cái gì.

Lười nói nhiều, cô ta cầm váy ném sang một bên.

Không chịu được nữa, Thượng Xán Nhiên bắt đầu phát điên.

Nghe thấy động tĩnh trong phòng khách, Tiêu Mỹ Hoa từ phòng làm việc đi ra, làm người đứng giữa để hoà giải.

Còn muốn giáo huấn cô ta sao, không có cửa đâu, phát điên có ai không biết, cô ta đá váy của Thượng Xán Nhiên xuống đất.

“Hứa Ngưng Vi, con bao nhiêu tuổi rồi!” Tiêu Mỹ Hoa vậy mà hét lên với cô ta.

“Bà đẻ ra mà không biết bao nhiêu tuổi sao!”

Thực sự cho rằng cô ta dễ chọc, cô ta về phòng đem hết giày, sách, còn có quần áo gì đó lên sô pha ngoài phòng khách, lúc ném đồ không cẩn thận đụng phải đôi bình hoa Tiêu Mỹ Hoa mới mua chưa lâu.

Bình hoa vỡ tan tành trên sàn.

Cô ta không thèm nhìn, cầm túi xách đóng sầm cửa lại, ngăn lại tiếng giận dữ và gào thét ở bên trong.

Cô ta đã từng nghĩ đến việc chuyển đi nhưng làm như vậy thì trong mắt bố mẹ nuôi cô ta quá tuỳ hứng.

Hứa Hướng Ấp đã từng dặn cô ta, bỏ lỡ hai mươi năm, bây giờ cô ta lại học đại học ở nước ngoài, một năm chỉ có lúc nghỉ hè mới có thời gian ở nhà, phải sống chung với người nhà thật tốt. Đợi sau này đi làm, có gia đình nhỏ của riêng mình sẽ rất khó có thời gian ở cùng bố mẹ nữa.

Chính vì bố mẹ nuôi mà cô ta mới nhẫn nhịn Tiêu Mỹ Hoa, tối nay không nhẫn nhịn được nữa.

“Ngôi nhà đó một ngày em cũng không ở lại được nữa.” Hốc mắt cô ta đỏ lên, “Em nhớ bố mẹ rồi.”

Tưởng Ti Tầm: “Cuộc điện thoại này anh không có cách nào gọi giúp em. Em có thể tự mình gọi điện cho bác Hứa hoặc anh giúp em liên lạc với giáo sư Thượng đón em về nhà. Nếu như tạm thời không muốn về thì ở lại căn hộ một đêm, sau khi bình tĩnh lại nghĩ xem lựa chọn như nào.”

Hứa Ngưng Vi không muốn gọi điện cho Hứa Hướng Ấp, không biết phải mở miệng như thế nào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 117: 117: Sẽ Bắt Cóc Cháu

Trước đó ở London bố mẹ nuôi đã dặn đi dặn lại cô ta đừng có động tí là cãi nhau với bố mẹ ruột, có chuyện thì phải nói chuyện tử tế.

Khi đó cô ta đồng ý, kết quả chưa được bao lâu cô ta và Tiêu Mỹ Hoa đã xảy ra mâu thuẫn, tức giận bỏ nhà đi.

Nhưng cô ta vô cùng nhớ Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An là thật, bọn họ chưa từng nói chuyện gay gắt với cô ta, cô ta có tuỳ hứng như nào đi chăng nữa bọn họ cũng chiều theo cô ta. Không giống như Tiêu Mỹ Hoa, mở miệng ra là giáo huấn, căn bản không phân rõ phải trái đúng sai.

“Ngưng Vi, thu liễm tính tình lại.” Tưởng Ti Tầm chỉ dẫn cô ta, “Bình tĩnh lại ở chung với giáo sư Thượng, em có tiềm năng nghiên cứu khoa học, đừng lãng phí tài năng của mình.”

Hứa Ngưng Vi lấy mu bàn tay lau nước mắt, “Anh cảm thấy em có tài năng nghiên cứu khoa học không?”

Tưởng Ti Tầm: “Sở trường của em là gì, không phải em là người rõ nhất sao? Trước đây ở nhà bác Hứa bên cạnh em có quá nhiều cám dỗ, không bình tĩnh lại được. Bây giờ còn có giáo sư Thượng chỉ dẫn, tất cả điều kiện bẩm sinh em đều có, chắc chắn muốn lãng phí cơ hội này sao?”

Chỉ là căn bản Hứa Ngưng Vi nghe không vào, cô vẫn chưa thoát ra được khoảng cách quá lớn giữa cuộc sống và thân phận.

Uống xong nửa cốc cà phê, cô ta quyết định ở lại căn hộ một đêm, ngày mai nhân lúc ban ngày về nhà thu dọn hành lý. Sắp khai giảng rồi, cô ta sẽ về trường trước.

Vé máy bay còn chưa mua, lớn như này rồi nhưng chưa từng đặt vé bao giờ, trước đây đa số ra ngoài đều dùng chuyên cơ riêng của bố, cho dù có ngồi máy bay cũng có người đặt sẵn cho cô ta, lát nữa lên phòng phải nghiên cứu một lúc xem đặt vé như thế nào.

“Anh Ti Tầm, làm phiền anh rồi, tạm thời em ở căn hộ một đêm.”

“Không có gì phiền phức hết.”

Ngày nào căn hộ cũng có người quét dọn, có thể chuyển vào ở ngay.

Điện thoại Hứa Ngưng Vi kêu, là Thượng Thông Hú gọi điện đến.

Cô ta không muốn nghe, nghe cũng chẳng có chuyện gì để nói.

Sau khi ấn tắt liền gửi tin nhắn qua:【Bố, tối nay con không về nhà, đợi con bình tĩnh lại rồi về, không cần lo lắng cho con.】

Thượng Thông Hú:【Giấy tờ của con đều ở nhà, sao có thể ở khách sạn được! Con ở đâu, bố qua đón con. Bố đã nói chuyện với Xán Nhiên rồi. Bình hoa vỡ cũng vỡ rồi, lại mua cái mới.】

Hứa Ngưng Vi:【Con ở căn hộ của anh Ti Tầm, căn hộ của anh ấy để trống vẫn không có ai ở.】

Thượng Thông Hú đau đầu:【Như vậy không phải làm phiền người ta sao?】

Hứa Ngưng Vi:【Sau này không làm phiền anh ấy nữa là được.】Tối nay quả thật là không còn cách nào khác.

【Thế con gửi định vị cho bố, bố bảo dì thu dọn mấy bộ quần áo cho con, lát nữa bố mang qua cho con.】

Tháng này không có ngày nào yên bình, gà bay chó sủa.

Lúc này con gái út đang khóc ở trong phòng, tức đến mức cơm tối cũng không ăn, Tiêu Mỹ Hoa cũng không ăn, đóng cửa phòng làm việc của mình không ra ngoài.

Không một ai khiến ông bớt lo.

【Đúng rồi bố, bố bảo dì tiện dọn hành lý giúp con, ngày mai con về trường.】

Thượng Thông Hú xoa xoa sống mũi:【Còn hai tuần nữa mới khai giảng, về trường sớm vậy sao? Ngày kia là sinh nhật mẹ con, đợi chúc mừng sinh nhật xong hãy đi.】

Hứa Ngưng Vi không nhìn câu sau, kiên trì nói:【Con về trường có chuyện.】

Thượng Thông Hú thở dài, bây giờ không một ai nghe lời khuyên nữa.

Tưởng Ti Tầm đưa thẻ ra vào cho cô ta, “Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai lúc rời đi cứ để thẳng thẻ ở quầy lễ tân.”

Hứa Ngưng Vi tiễn anh ra ngoài cửa, “Đợi em lấy được học bổng sẽ mời anh ăn cơm.”

Tưởng Ti Tầm: “Không cần khách sáo, lên nhà đi.”

Ngồi lên xe, anh không vội khởi động xe, lấy điện thoại ra soạn tin nhắn rồi gửi đi.

Lúc điện thoại rung, Hứa Tri Ý vừa tắm xong, đang sấy tóc, thấy hình đại diện của sếp liền nhấn vào.

【Hứa Ngưng Vi cãi nhau với mẹ, không có chỗ nào đi, tôi đưa căn hộ mình không ở đó cho em ấy ở tạm một đêm.】

Hứa Tri Ý: “….”

Anh là sếp, không cần báo cáo với cô.

Nghĩ lại có lẽ là anh không cẩn thận gửi nhầm, cô nhắc: 

【Có phải là anh gửi cho bố tôi hoặc anh tôi nhưng gửi nhầm không?】

Tưởng Ti Tầm:【Không gửi nhầm.】

Lời của tác giả: Quyển này chỉ còn 4 chương nữa, tất cả những ký ức sẽ kết thúc. Có những ký ức này, những gì khó lòng buông bỏ, không buông bỏ được sau khi đọc xong mới có thể hiểu được Tưởng và Tề.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.