Em Như Gió Nam

Chương 37: Công khai



Lộ Kiếm Ba im lặng nhìn nghịch tử một lúc, bị chọc tức cũng không phải một năm hai năm, từ sau khi trưởng thành quay về bên cạnh ông, chỉ cần hai cha con gặp nhau, có lần nào ông không bị chọc tức hai ba ngày sau mới bình tĩnh lại được chứ.

Quá đáng nhất là hôm qua thằng bé vứt mấy hành lý của ông ra ngoài cổng, thông báo chính chủ trong vòng ba tiếng phải đến lấy, còn nói cái gì mà nếu như đến muộn thì sẽ vứt thẳng vào trong thùng rác, phí xử lý rác gọi ông đến trả.

Quản gia nơm nớp lo sợ, truyền lại tin này cho thư ký của ông.

Lúc ấy ông đang xử lý chuyện ở bên ngoài, bất đắc dĩ phải quay lại trong vòng ba tiếng đồng hồ, ông quá hiểu nghịch tử, nếu như chính ông không đích thân đến nhận, nghịch tử sẽ thật sự vứt hành lý của ông đi.

Về đến nhà ông tăng lương cho quản gia, bị kẹp giữa hai cha con đúng là không dễ dàng gì. Quản gia nói không cần nữa, Tưởng Ti Tầm đã tăng lương cho ông rồi.

Lộ Kiếm Ba hỏi nhân viên phục vụ một gói đường thêm vào trong cà phê, nhẹ nhàng khuấy.

Uống cà phê gần bốn mươi năm, chưa bao giờ phá vỡ kỷ lục 8 gói đường.

Sáu năm trước nghịch tử pha cà phê cho ông bỏ tám gói đường vào, ông uống hết, một giọt cũng không còn thừa.

Đó là lần đầu tiên nghịch tử pha cà phê cho ông.

Bỏ thìa cà phê xuống, Lộ Kiếm Ba bưng cốc cà phê đã không còn nóng lên nhấp một ngụm: “Con thích Tri Ý sao?”

Chuyện liên quan đến Hứa Tri Ý, Tưởng Ti Tầm liếc mắt nhìn sang, “Bố nghe ai nói?”

Lộ Kiếm Ba chỉ vào mắt mình: “Vẫn chưa mù.”

Bố ruột không chủ động nói sao lại nhìn ra được anh thích Hứa Tri Ý, Tưởng Ti Tầm cũng không mở miệng hỏi thêm.

Ở chỗ nghịch tử, Lộ Kiếm Ba chưa bao giờ nhận được nửa bước nhượng bộ, người xuống nước trước vĩnh viễn là ông, không so đo với thằng bé, nói: “Ban đầu lúc Hứa Hướng Ấp công khai Tri Ý, con lấy cớ bộ trang sức đó của bố làm của hồi môn, mang ý đồ riêng tặng cho Tri Ý một chiếc vòng khác khiêm tốn hơn. Đừng tưởng bố không biết trong lòng con nghĩ gì, lấy danh nghĩa là con trai di truyền sở thích tặng trang sức của bố là có thể giấu được tất cả mọi người.”

Có thể giấu tất cả mọi người nhưng làm sao có thể giấu được người làm cha là ông.

Tưởng Ti Tầm nhìn bố mình, không phủ nhận.

Lộ Kiếm Ba: “Chọn được chiếc vòng cổ đó chắc tốn không ít công sức nhỉ. Khiến người khác cảm thấy rằng con quan tâm Tri Ý như nào, không phải tùy ý chọn quà, lại không thể để người khác nhìn ra được ý đồ của con.”

Tưởng Ti Tầm vẫn không nói một chữ nào như cũ.

“Tối con pha cà phê cho bố, trong điện thoại Tề Chính Sâm nói gì đó với con, con sợ mất hồn mất vía? Về đến nhà lúc xuống xe đến cả cửa xe con cũng quên đóng, vẫn là để bố đóng giúp con.”

Bởi vì cốc cà phê, mọi thứ trong tối hôm đó đến hôm nay ông vẫn còn nhớ như in.

Lộ Kiếm Ba thoát khỏi hồi ức, lại nói: “Giải trừ hôn ước với Ninh Doãn cũng là vì Tri Ý?”

“Con với Ninh Doãn không có hôn ước, là các người tự làm theo ý mình, được sự đồng ý của con sao?”

Lộ Kiếm Ba nghẹn ngào không nói nên lời, phàm là những chuyện không có lợi với hình tượng chung tình nó ở trong lòng Tri Ý sẽ lập tức lên tiếng, lạnh lùng chế nhạo nghịch tử: “Bố còn tưởng con không biết nói chuyện chứ.”

Tưởng Ti Tầm: “Phải xem với ai.”

Trong lòng Lộ Kiếm Ba không thoải mái: “Con không thể nào nói chuyện với bố đàng hoàng được sao!”

Tưởng Ti Tầm lười lên tiếng lần nữa.

Lộ Kiếm Ba: “….”

Miệng lại bị bịt kín.

Lúc này cà phê của anh đã được làm xong, Tưởng Ti Tầm đến chào hỏi với bố mình cũng không thèm chào một tiếng, cầm lấy cà phê đá rời đi.

Ra khỏi quán cà phê, tìm số điện thoại của Ninh Doãn ấn gọi đi.

Sáu năm, anh và Ninh Doãn liên lạc với nhau không nhiều, mỗi lần gọi điện đều là vì công việc, hoặc là có liên quan đến Ninh Dần Kỳ. Ngoại trừ yến tiệc gia tộc, thời gian riêng tư chưa từng gặp mặt nhau.

“Không thể tự dưng không có việc gì mà lại đến tìm tôi, nói đi, hôm nay lại có chuyện gì phân phó đây? Rửa tai lắng nghe.” Giọng Ninh Doãn vẫn thoải mái như vậy.

Tưởng Ti Tầm: “Không phải cô thích hóng chuyện nhất sao, không để cô bỏ lỡ được.”

Ninh Doãn cười, tự mình chuộc lỗi: “Khi đó không phải là vẫn còn nhỏ nên không hiểu chuyện sao. Khi nào anh đến London? Tôi mời anh ăn cơm, yên tâm, không mời anh ăn hải sản nữa, mời anh ăn món Quảng Đông.”

“Bây giờ tôi thường xuyên ăn hải sản.”

“Thật sao?”

“Thật.”

Ninh Doãn như thấy quỷ, đổi lại là trước đây anh không thể nào sẽ trả lời ‘thật’ với những câu hỏi vô nghĩa như này, sẽ trực tiếp bỏ qua.

“Không phải anh hẹn hò rồi đấy chứ?” Chỉ có duy nhất khả năng này.

Tưởng Ti Tầm trả lời vấn đề trước đó của cô ấy: “Bây giờ tôi đang ở London, cùng Tri Ý. Không cần mời khách, nếu như tiện lát nữa tôi sẽ đi tìm cô, một số chuyện cần phải gặp mặt trực tiếp nói.”

Tri Ý, cái tên này đã ở trong đầu quá lâu, đến mức mà cô ấy nhớ đến Tri Ý liền cảm giác là em gái Tưởng Ti Tầm, “Hai người đến công tác?”

“Cùng cô ấy.”

Đầu Ninh Doãn xoay mấy vòng mới hoàn hồn lại, không kiềm chế được chửi thề, “Anh thật sự hẹn hò đấy à?”

“Ừ.”

“Thích từ lâu rồi?”

Tưởng Ti Tầm không phủ nhận.

Ninh Doãn khó hiểu: “Vậy mấy năm qua sao anh không theo đuổi cô ấy?”

Tưởng Ti Tầm ngồi lên xe, “Rất nhiều lý do.”

Ninh Doãn có chừng mực, không hỏi thêm nữa, “Chúc mừng nhé. Anh thấy tôi nói đúng không, khi đó tôi nói đợi lần sau lúc chúng ta gặp nhau hy vọng bên cạnh chúng ta đều sẽ có những người có thể đồng hành cùng nhau cả đời.” Cô ấy nhấn mạnh, “Gặp nhau này là chỉ gặp gỡ riêng tư của chúng ta, không phải kiểu yến tiệc gia tộc.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 36: Thảm Hoạ Trên Biển 11

Tưởng Ti Tầm chỉ nói: “Cảm ơn.”

Không nói đùa nữa, Ninh Doãn hỏi anh rốt cuộc là drama gì.

Tưởng Ti Tầm nói đơn giản, giải thích ngắn gọn toàn bộ mọi chuyện, nhờ cô giúp đỡ, “Cô lên hot search quanh năm, thân với mấy tên paparazzi ở bên Hồng Kông, một tin tức làm sao có thể giữ mãi trên hot search và có độ thảo luận cao cô rành hơn tôi.”

Ninh Doãn: “…..”

Cô ấy chỉ cười haha.

Sau đó quay lại chuyện chính: “Anh chắc chắn muốn để bố ruột mình lên đầu sóng drama sao? Em chồng và chị dâu, hơn nữa chị dâu còn là quan hệ tình nhân cũ, chị dâu này lại còn là vợ của người nắm quyền nhà họ Lộ. Tin tức này không chỉ đơn giản là tin tức giật gân mà là chuyện xấu trong nhà anh, còn ảnh hưởng đến giá cổ phiếu nhà họ Lộ các anh, anh nghĩ kỹ rồi chứ.”

“Hoặc là, anh có thể xử lý nội bộ, đưa ảnh cho bác cả anh, tránh để đến lúc đó dư luận xôn xao, cả nhà họ Lộ đều bị liên lụy.”

Tưởng Ti Tầm không định xử lý nội bộ: “Thẩm Thanh Phong tìm bố tôi, chính là muốn lợi dụng bố tôi đạt được mục đích của mình ở chỗ bác cả, sao tôi có thể tặng bà ta ân tình này được.”

Thẩm Thanh Phong không phải yêu bác cả nhiều đến thế, bà ta dùng trăm phương ngàn kế gài bẫy bác cả chỉ là muốn tiến vào ban hội đồng quản trị.

“Tôi và Thẩm Thanh Phong còn có ân oán cá nhân riêng, hạ thủ lưu tình là không thể nào.”

Ninh Doãn biết ân oán này: “Nghe ông nội nói năm đó Thẩm Thanh Phong phá vỡ hôn nhân của bố mẹ anh, đúng là không có cách nào tha thứ.”

Tưởng Ti Tầm ngầm thừa nhận cách nói này của cô ấy, không nhắc đến chuyện năm đó Thẩm Thanh Phong đổi Tri Ý.

Ninh Doãn: “Vậy bác Lộ không biết Thẩm Thanh Phong tìm bác ấy ăn cơm là lợi dụng bác ấy sao?”

“Tôi còn có thể nhìn ra, ông ấy không nhìn ra được sao?” Bố chỉ là đang tính kế, không muốn để bác cả thoải mái mà thôi.

Dù sao thì không ai là người lương thiện.

Ninh Doãn không khỏi lo lắng: “Vậy cô Tưởng thì sao? Cô ấy nhìn thấy liệu có buồn không?”

“Lần nào thư ký của Thẩm Thanh Phong cũng đi theo, không thể nào không chụp ảnh, cho dù tôi có công khai hay không thì bà ta đều sẽ để cho mẹ tôi nhìn thấy ảnh bà ta và bố tôi ở cùng nhau.”

Ninh Doãn không phí lời nữa: “Tôi sắp xếp cho anh, tiền lên hot search nhớ chuyển cho tôi đấy.”

Tưởng Ti Tầm: “Để cho cô kiếm lời từ chênh lệch giá.”

Ninh Doãn cười lớn, cúp điện thoại.

Trong thời gian Tưởng Ti Tầm bình tĩnh uống cốc cà phê lạnh, bố ruột Lộ Kiếm Ba lên hot search trên khắp các nền tảng lớn trong nước, bên Hồng Kông còn phát sóng trực tiếp nói ảnh chụp được hai lần đều là con trai ruột Lộ Kiếm Ba cung cấp.

Trước đây có tin đồn Lộ Kiếm Ba có con trai, hóa ra không phải không có căn cứ.

Hứa Tri Ý đang ở nhà thu xếp hành lý thì nhận được điện thoại của Luna, cô đang ở trong kỳ nghỉ phép, nhân viên của Viễn Duy không ai không biết, lúc này Luna gọi điện cho cô chắc chắn là có chuyện khó giải quyết.

“Nhà sếp nổ ra vụ bê bối còn do chính sếp công khai.”

Hứa Tri Ý vừa mới lấy hộp trang sức ở trong hành lý ra, không quan tâm trang sức có đắt hay không, tiện tay vứt lên bàn trang điểm, mở máy tính bảng lên, toàn bộ top hot search đều là chữ bạo.

“Được, tôi biết rồi.”

Nhấn vào tin, tổng cộng chụp được hai lần Thẩm Thanh Phong và Lộ Kiếm Ba hẹn hò, hoặc là căn bản không chỉ hai lần, chỉ là bị chụp hai lần, còn đâu là không chụp được.

Mấy ngày qua thường xuyên gặp nhau, hơn nữa địa điểm gặp nhau là trong một nhà hàng phương Tây cổ kính và một quán cà phê thư giãn, không thể nào biện minh được cho cuộc gặp mặt này chỉ nói chuyện công việc.

Trong ảnh, trong buổi hẹn hò đầu tiên Thẩm Thanh Phong mặc một chiếc váy dài khoét sâu cổ chữ V màu đỏ, lần thứ hai mặc một chiếc váy trễ vai màu đen kết hợp với vòng cổ ngọc trai màu trắng, nhìn là biết trang điểm kĩ càng.

Lúc còn trẻ bà ta thích những kiểu váy đơn giản, ba mươi năm trôi qua phong cách ăn mặc khác hoàn toàn so với năm đó.

Nhìn từ trong ảnh thì đôi môi đỏ mọng quyến rũ, phong tình vạn chủng như cũ.

Xem lướt qua các hot search, Hứa Tri Ý nhắn tin cho Tưởng Ti Tầm:【Ảnh do anh chụp thật à?】

【Ừ.】

【Trước khi công khai sao không nói trước với em?】

Tưởng Ti Tầm:【Nói trước với em chắc chắn là em không cho phép rồi.】

Hứa Tri Ý nói thật:【Chắc chắn là em không cho phép, anh đây là lấy mình làm mục tiêu, để mình bị cuốn vào vòng xoáy của dư luận.】

Tưởng Ti Tầm:【Không sao. Anh đang ở chỗ Ninh Doãn.】

Chưa được hai giây anh lại thu hồi, sửa lại tin mới:【Anh đang ở chỗ Ninh Doãn.】

Hứa Tri Ý:【Sao lại xóa chữ ‘không sao’ đi rồi?】

Tưởng Ti Tầm cười:【Không phải có chuyện để nói sao.】

Hứa Tri Ý bị anh chọc cười, lúc này rõ ràng đang rất sốt ruột mà vẫn còn dỗ cô, cô cũng nói câu để anh được vui vẻ:【Em nhớ anh rồi, nhớ về sớm.】

Tưởng Ti Tầm:【Được. Đợi toàn bộ phương án của bên Ninh Doãn và phòng làm việc của paparazzi được quyết định anh sẽ về.】

Anh lại gửi tin nhắn đến,【Lần sau nhớ anh gửi voice chat cho anh.】

Hứa Tri Ý coi như không nhìn thấy, không trả lời.

Tưởng Ti Tầm:【Lại coi như không nhìn thấy có đúng không?】

Hứa Tri Ý: “…..”

【Bên em có chuyện, quay về chúng ta lại nói.】

Có chuyện không phải là lấy cớ, thoát ra khỏi cuộc trò chuyện Hứa Tri Ý tìm số điện thoại của Thương Uẩn gọi đi.

Thương Uẩn đang xem hot search: “Đi du lịch về rồi?”

“Chưa, đang ở London.”

“Còn tưởng cô tìm tôi ăn cơm.” Thương Uẩn cười, vào thẳng vấn đề: “Cô đang lo lắng giá cổ phiếu nhà họ Lộ sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1009: Uy Hiếp Trần Trụi

Nói chuyện với người thông minh, không cần phải giải thích dài dòng, vì sao lại gọi cuộc điện thoại này đối phương đã hiểu mục đích của bạn.

Vừa hay tiết kiệm thời gian của cô, Hứa Tri Ý vào thẳng vấn đề: “Nếu như Tưởng Ti Tầm đã không đến giá cổ phiếu đến vậy tôi càng không để ý nữa. Tôi nhớ có mấy công ty giải trí dưới danh nghĩa của sếp Thương, bộ phận quan hệ công chúng của công ty chắc chắn có.”

“Cô muốn khống chế dư luận sao?” Thương Uẩn bình tĩnh nói, “Nếu như Tưởng Ti Tầm đã dám công khai thì sẽ làm tốt các công tác chuẩn bị, con người cậu ta đi một bước tính toán mười bước, sao có thể mọi chuyện đi chệch hướng kiểm soát của mình, cô làm như vậy thật sự thừa thãi, không cần thiết.”

“Có cần thiết hay không tự tôi biết rõ. Anh nói không sai, anh ấy sẽ không ra trận mà không có chuẩn bị gì, nhưng chắc chắn anh ấy không marketing bản thân một cách tích cực, càng sẽ không tính thành tích hiện nay của Vốn Viễn Duy là do mình làm.”

“Cô muốn làm marketing tích cực cho cậu ta?”

“Phải.”

Thương Uẩn khuyên cô: “Tri Ý, não chỉ đừng nghĩ đến chuyện yêu đương. Mấy dự án thành công nhất, có thể kiếm được tiền nhất trong mấy năm nay của Vốn Viễn Duy đều là công lao của cô, không phải Tưởng Ti Tầm, tâm tư của cậu ta không ở Viễn Duy.”

“Công lao của tôi là bởi vì anh ấy đều giao mọi quyền hạn của dự án cho tôi, không bao giờ tham dự vào quyết định của tôi, ban đầu cũng là anh ấy toàn lực ủng hộ tôi đầu tư vào y tế AI. Giữa tôi và anh ấy người ngoài không hiểu được.” Còn chuyện mấy năm nay tâm tư của anh ấy không ở Viễn Duy là bởi vì có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Mà chuyện này không thể công khai được.

Hứa Tri Ý nhìn đồng hồ, kiểm soát dư luận phải giành từng giây, “Sếp Thương, tôi nói tâm tư của anh ấy ở Viễn Duy chính là ở Viễn Duy.” Một câu kết thúc tranh luận.

Thương Uẩn vậy mà cười, “Bình thường lúc làm việc cô cũng mạnh mẽ như này sao?”

“Vậy phải xem với ai.” Hứa Tri Ý hỏi: “Sếp Thương, nói câu gì đó vui vẻ đi, vụ làm ăn này anh có nhận hay không? Không nhận tôi tìm cách khác, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.”

“Nhận.”

“Gửi hóa đơn vào email tôi, báo đáp tình bạn sau.”

“Vậy sớm kết thúc chuyến du lịch về gặp tôi đi, đừng làm chậm trễ chúng ta hợp tác kiếm tiền.”

Hứa Tri Ý cúp máy, gửi một số tài liệu liên quan đến Viễn Duy vào hòm thư của Thương Uẩn.

Chưa đến nửa tiếng sau hashtag liên quan đến năng lực cá nhân của Tưởng Ti Tầm xuất hiện.

Lúc này Ninh Doãn đang ngồi trước màn hình máy tính thì thấy hot search nhảy ra, hơi bất ngờ, suy nghĩ xem ai là người đứng sau làm việc này.

Không quan tâm cái này có lợi cho Tưởng Ti Tầm hay không, nhấn vào mấy hashtag hot search nhà họ Lộ, lúc này nhà họ Lộ có lẽ đang náo loạn.

Lộ Kiếm Lương nghiến răng nghiến lợi nói với Thẩm Thanh Phong ở trong điện thoại: “Xem xem chuyện tốt bà làm đi!”

Thẩm Thanh Phong không hoảng sợ: “Tôi là vì chọc tức ông, không tin ông có thể xem ảnh tôi tự chụp đi, thời gian sớm hơn những bức ảnh đó của Tưởng Ti Tầm.”

Lộ Kiếm Lương: “Đã không còn quan trọng.”

Chuyện đã đến nước này Thẩm Thanh Phong cũng lười giải thích.

Lấy Lộ Kiếm Ba kích động chồng mình, là một nước đi mạo hiểm, nếu như đi không tốt chính là một bước đi tồi. Trước khi đi London bà ta đã nghĩ đủ các rắc rối có thể phát sinh thêm cũng như các kết quả không như ý, đã chuẩn bị sẵn để đối phó, vốn dĩ đã ăn chắc. Chỉ là không thể nào ngờ được vậy mà Tưởng Ti Tầm lại đích thân trực tiếp trở mặt, đích thân công khai, không quan tâm chút nào đến mặt mũi Lộ Kiếm Ba.

Công khai như vậy thì chút tình cảm giữa hai cha con coi như xong.

Bà ta suy nghĩ rất cởi mở, đời người lúc được lúc mất, làm gì có chuyện mọi thứ tốt đẹp đều để lại cho bà ta hưởng hết chứ.

Mất đi cơ hội tiến vào ban hội đồng quản trị, nhưng nhìn thấy quan hệ hai cha con rạn nứt, đây không phải là một chuyện tốt khác sao. Điều duy nhất bà ta thua Tưởng Nguyệt Như chính là không có con của Lộ Kiếm Ba.

Đời này bà ta có hai chấp niệm, một là kiếm thật nhiều tiền, nhiều rồi còn phải nhiều hơn, hai là có con với người đàn ông mà mình thích, không cần nhiều, chỉ cần một là đủ, cho dù trai hay gái.

Nhưng mong ước phía sau chắc chắn là không thể nào thành hiện thực.

Chính mình không có cũng không muốn nhìn thấy Lộ Kiếm Ba đối xử tốt với con trai mình.

Vậy nên Tưởng Ti Tầm chủ động công khai, đóng băng quan hệ với bố mình coi như là sự tình cờ hợp ý bà ta.

Thẩm Thanh Phong hỏi Lộ Kiếm Lương: “Ông muốn l y hôn sao? Muốn l y hôn thì thông báo trước với tôi, dù sao thì tôi cũng không sao hết, đức hạnh em Tư ông ra sao ông là người rõ nhất. L y rồi vừa hay tôi có thể khôi phục lại cuộc sống độc thân tiếp tục mối duyên trước đó với ông ấy.”

Lộ Kiếm Lương không nói nên lời, tức giận ném thẳng điện thoại xuống đất.

Bình tĩnh mấy phút, nhặt chiếc điện thoại bị vỡ màn hình lên, không ảnh hưởng gì vẫn dùng được, ông ta gửi tin nhắn cho em Tư:【Con trai chú có bản lĩnh đấy! Làm nhà họ Lộ trở thành như này có phải là trong lòng chú cũng rất vui sướng không? Lộ Kiếm Ba, tôi nói cho chú biết, không có nhà họ Lộ thì chú là cái thá gì chứ! Quản cho tốt con trai chú đi!】

Lộ Kiếm Ba không trả lời.

Lộ Kiếm Lương đợi nửa tiếng sau vẫn không đợi được câu trả lời, trực tiếp gọi qua, đầu bên kia thông báo điện thoại đã tắt máy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Động phòng hoa chúc (H)

Đoán là điện thoại bị paparazzi làm cho n ổ tung rồi.

Ông ta lại nhìn những tin tức đang bùng n ổ trên mạng, trên đó là những bức ảnh ái muội của vợ mình và em Tư, chướng mắt. Những tin đồn trên mạng này cũng không thể nào để đó không quan tâm, ông cụ đã ra lệnh cho ông ta xử lý sạch sẽ, chỉ đành dặn người xử lý khủng hoảng.

Dựa vào ghế bình tĩnh một lúc, nghĩ đến người đứng sau những tin đồn kéo đến ùn ùn như này, không khỏi rùng mình. Rốt cuộc là ông ta quá đa nghi hay là tâm tư của Tưởng Ti Tầm quá sâu?

Tất cả mọi người đều không hiểu được hành động này của Tưởng Ti Tầm, thậm chí còn cho rằng anh đủ điên,nhưng Hứa Hướng Ấp lại biết được mục đích thực sự phía sau của việc này.

Tưởng Ti Tầm muốn tiến vào trọng tâm quyền lực của nhà họ Lộ nên đương nhiên phải có được thân phận nhà họ Lộ. Anh không định đổi họ, chỉ là muốn dùng cách này để cho tất cả những người hợp tác với nhà họ Lộ biết được sự tồn tại của anh.

Như đã biết ở Hồng Kông nhà họ Lộ có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, không có thủ đoạn và sự tàn nhẫn căn bản không thể nào chèo lại được khối kinh doanh khổng lồ như vậy, cũng không cách nào thuyết phục được dư luận. 

Tưởng Ti Tầm không hề nương tay với chính bố ruột của mình, dám làm dám nhận, còn hoàn toàn chặt đứt mọi khả năng Thẩm Thanh Phong tiến vào ban hội đồng quản trị.

Mà những thành tích mấy năm nay Vốn Viễn Duy do anh quản lý đã đạt được trên toàn thế giới đã quá rõ ràng.

Thủ đoạn và tàn nhẫn đều không thiếu.

Qua chuyện công khai này, các thành viên cấp cao trong hội đồng quản trị sẽ có sự thay đổi lớn với hình tượng ăn chơi vốn có của Tưởng Ti Tầm.

Mãi đến hơn 11 giờ đêm Tưởng Ti Tầm mới bận xong, trở về chỗ Hứa Tri Ý ở thăm cô.

Cả tối nay Hứa Tri Ý cũng không rảnh rỗi, lúc nhìn điện thoại lúc nhìn máy tính bảng, mắt khô đầu đau, ngâm bồn một lúc mới thoải mái hơn chút.

Tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của anh, nói là qua thăm cô.

Ban đêm bên ngoài có hơi lạnh, cô vào phòng thay đồ tìm áo khoác ngoài. Chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu đó được treo ở bên ngoài áo khoác bên cạnh, đột nhiên nhớ ra Tưởng Ti Tầm từng nói lúc ở trong nhà lạnh có thể tùy ý khoác ở bên ngoài.

Treo áo khoác lên, lấy áo sơ mi xuống mặc vào.

Tay áo quá dài, ngón tay không lộ được ra ngoài.

Hứa Tri Ý xắn tay áo lên.

Đứng ở dưới bậc thang ngoài cửa đợi người đàn ông, nhìn thấy ống tay áo xắn lên không được đẹp, lại bỏ xuống vuốt phẳng, xắn từng cái một.

Xắn tay áo xong, xe tiến vào biệt thự, đèn xe chói mắt cô không mở mắt ra được, Hứa Tri Ý lấy tay che.

Tưởng Ti Tầm nhìn người phụ nữ mặc áo sơ mi của mình, yết hầu khẽ chuyển động.

Tối đó cô cầm áo sơ mi về rồi anh mới phát hiện chiếc áo đó anh từng mặc qua.

Sơ mi mang từ nhà ở London đến Madrid, tổng cộng có bốn chiếc sơ mi màu đỏ rượu, ba cái mới một cái từng mặc qua một lần, nhãn hiệu khác nhau, kiểu dáng và chất liệu cũng có chỗ khác nhau. Vì để có thể phối phù hợp với các chất liệu váy khác nhau của Hứa Tri Ý nên đã mang theo toàn bộ.

Hành lý là quản gia giúp anh sắp xếp, ba cái xếp chồng lên nhau, một cái khác không đủ chỗ, để lên chiếc áo màu khác. Áo mặc qua một lần không khác gì với cái mới hoàn toàn, quản gia đương nhiên không biết rõ, đều xếp chồng lên nhau.

Tư duy theo quán tính, anh cho rằng cái để riêng một mình đó đã mặc qua.

Sau khi suy nghĩ lại phát hiện không phải.

Xuống xe, Tưởng Ti Tầm cười đi về phía người đợi anh, “Sao không ở trong nhà đợi anh.”

Hứa Tri Ý giơ tay, muốn ôm anh trước: “Anh có mệt không?”

“Không mệt.”

Hứa Tri Ý nhìn anh: “Vì em, cái giá anh phải bỏ ra có phải quá lớn không?”

“Cái giá gì cơ?”

“Trước đây anh không thích tham gia vào vũng bùn nhà họ Lộ, bây giờ lại lội vào giữa vũng bùn đó.”

Tưởng Ti Tầm cười nói: “Sao có thể coi là cái giá, quyền thế người nắm giữ nhà họ Lộ có ai không muốn chứ.” Anh chuyển chủ đề, nói sáng mai muốn dậy sớm đi xem mặt trời mọc ở Bristol, “4 giờ xuất phát, em cài báo thức đi.”

“Để lúc khác đi anh.”

“Em còn chuyện gì khác sao?”

Hứa Tri Ý lắc đầu, cô lo lắng cho anh, nhà họ Lộ xảy ra chuyện lớn như vậy, sau một đêm đầy biến hoá, ai biết được ngày mai sẽ như thế nào chứ.

Tưởng Ti Tầm: “Không ảnh hưởng. Chuyện ngày mai để ngày mai giải quyết. Tối nay anh muốn mượn chỗ này của em, tầng hai không phải có rất nhiều phòng ngủ cho khách sao, anh ở tầng hai.” Dừng lại, anh nói: “Bố anh ở nhà.”

Hứa Tri Ý hiểu, công khai chính bố mình, tạm thời tránh đối đầu trực diện.

“Không nói cái này nữa.” Tưởng Ti Tầm hỏi: “Trong nhà có gì ăn không, anh còn chưa ăn cơm tối.”

“Anh ở chỗ Ninh Doãn không ăn sao?”

“Không.” Sáu năm trước ba người bọn họ lần đầu ăn cơm cùng nhau, cô bởi vì tránh hiềm nghi, cố ý giữ khoảng cách với anh, không muốn ngồi bên cạnh anh, khi đó trong lòng cô chắc chắn cảm thấy khó chịu.

Hứa Tri Ý: “Dì trong nhà đi ngủ hết rồi, em làm chút đồ ăn đêm cho anh.”

“Được.” Tưởng Ti Tầm cúi đầu hôn cô, cài từng cúc áo sơ mi cho cô, “Cái này anh mặc qua rồi.” Nói rồi lại hôn cô, hỏi: “Có muốn đổi cho em một cái mới không?”

Hứa Tri Ý: “Không đổi.” Cô ôm chặt lấy eo anh, ngẩng lên nhìn anh, “Anh cài hết cúc áo lại cho em rồi, cũng không định đổi cái mới cho em đúng chứ.”

Tưởng Ti Tầm cười, “Không định đổi. Chính là muốn nói cho em biết, áo em mặc anh từng mặc qua.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.