Cả hai sau khi đến khách sạn của Bạch Gia trong thành phố thì được xem như là tương đối an toàn.
Mộng Lâm đi theo sau Phương Vỹ vào phòng của hắn. Cô đứng trước cửa chính hồi lâu mới bước vào kèm chút ngượng ngùng.
Phương Vỹ đã nhanh chóng vào bên trong liên lạc với Nhất Vương xem tình hình thế nào.
– –
Nghe Nhất Vương báo cáo lại:
” Chúng tôi đã bắt được tên nội gián…”
– ” Là ai…?? “
Phương Vỹ nghiêm giọng hỏi Nhất Vương. Rất nhanh chóng và ngắn gọn hắn đáp:
” Dạ..!!! Là tên cơ phó..”
– ” Tốt.. cho hắn đi bơi…”
– ” Dạ…”
– —-
” Cho hắn đi bơi ” có nghĩa là ném ra giữa biển khơi. Sống hay chết là tùy ông trời định đoạt nhé. ahihi.
– –
Phương Vỹ cũng không hỏi nguyên nhân tại sao tên đó trở thành nội gián. Hắn cũng không hỏi vì sao Nhất Vương có thể truy ra tên nội gián. Căn bản không phải hắn không quan tâm, mà là giống như biết hết mọi việc trước rồi. Đúng là người chủ quản của Bạch gia hàng đầu về công nghệ. Muốn dùng mấy trò tiểu nhân để dồn hắn và đường cùng ư, xem ra bọn Hắc Tuyên còn quá non tay.
Mộng Lâm bất giác đứng ngoài cửa chính nhìn thấy nụ cười đầy khinh bỉ của hắn sau khi nghe điện thoại. Trong mắt hắn lúc này hiện lên vô vàn sát khí, không giống lúc hắn nhìn cô. Mộng Lâm bất giác hơi run sợ, từ khi gặp Phương Vỹ đến nay, cô thật sự quá ngây ngây ngô ngô leo lên đầu lên cổ hắn một cách không nể nang.
Giờ nhìn con người bị cô ăn hiếp bấy lâu nay đang xử lý công việc một cách lạnh lùng, nhanh chóng, có chút tàn nhẫn và lí trí.
Cô sợ là đúng rồi, thì ra trước giờ hắn luôn giơ cao đánh khẽ với cô. Cô tự cười mình, số sao mà may mắn thế không biết..hihi.
– —
” Tôi quên em không có thói quen đi vào bằng cửa chính, nếu được thì đây là tầng 25, em thích thì cứ leo cửa sổ vào, tôi không có ý kiến..”
Phương Vỹ sau khi xử lý xong công việc thì mới nhớ đến cô ” hổ con ” của hắn. Hổ con đang đứng bất động ngoài cửa nhìn vào.
– —
Nghe xong mấy lời của hắn, cô cũng chả tức giận gì, mơ mơ màng màng đi vào còn cười tươi nịnh nọt với hắn nữa.
Hắn thật chả hiểu cô đang làm trò mèo gì..
– –
Đột nhiên cô vừa đi đến thì hắn nhanh tay kéo cô nép vào tủ quần áo, đóng kín lại..
” Anh…!!! “
Cô chưa kịp lên tiếng phản kháng thì đôi môi của Phương Vỹ đã chạm mạnh vào môi cô ngăn cô tiếp tục nói. Một tay đóng kín cửa tủ lại kỹ thuật rất nhanh..
Bên trong một màu tối om không nhìn thấy gì..
– —
Bên ngoài có tiếng đập cửa và xả súng liên tục vào phòng.. Tiếng người vang lên:
” Không phải phòng này… lạ thật, theo tình báo là phòng này cơ mà… Đi nhanh lên, đừng để hắn trốn thoát…”
Bọn sát thủ vừa mở cửa là đã nhanh chóng xả súng không cần nhìn quanh để không ai phản xạ kịp. Nhưng Phương Vỹ còn nhanh hơn, ẩn nấp ngay lập tức tránh tầm nhìn của chúng..
Bọn chúng nhìn quanh không thấy ai, tưởng là tìm sai phòng nên lập tức bỏ đi, truy đuổi các phòng lân cận. Xem ra chúng cũng không tệ hại như Phương Vỹ nghĩ, vẫn có bản lĩnh tấn công lên tận nơi này..
– —
Trong lúc này Mộng Lâm cũng có hơi hoảng hốt,tim cô đập thình thịch. Vì gặp như chính cô dù có võ nghệ cao cấp mấy thì cũng phải chịu thành tổ ong với vụ xả súng không kịp phản ứng lúc này thôi.
May mắn là có ai kia quá nhanh đã kéo cô vào, chặn âm thanh phát ra từ cô.. Nhém tí nữa là xong đời luôn rồi.
Bọn chúng bỏ đi rồi, mà môi ai kia vẫn lưu luyến để lại trên môi của một nữ nhi đầy vị ngọt, có vẻ không chịu buông tha mà..
Cô nghe bên ngoài im lặng lâu rồi, chắc cũng an toàn nên đẩy đẩy ai đó rời ra khỏi tư thế đầy mờ ám trong tủ đồ tối om như mực này..
Đố mấy bạn ai kia có nghe lời không..??? Tức nhiên là không rồi, cơ hội ôm tiểu mỹ nhân hắn nhung nhớ bao ngày, hắn có ngốc mới buông ra, hoặc chỉ khi hắn thật sự không phải đàn ông chân chính..
– —
Mọi người ơi, vô đây mà xem, có đôi trai gái đang làm chuyện mờ mờ ám âm trong tủ đồ kìa… Bên trong tối quá thật tình không biết họ đang làm gì.
Thật đấy… Chỉ nghe được âm thanh Mộng Lâm khẽ nói:
” Anh….!! Không được…” Rồi lại mất âm thanh.
Tác giả đã dùng công nghệ rất cao nhưng không dò ra thêm được tần suất âm thanh nào. Đừng hỏi tui là có nghe được hơi thở gấp rút gì không nhé, không trả lời được đâu!!!
Thật có lỗi với đọc giả quá đi mà. Lúc này trong tủ đồ thì tối, bên ngoài thì lại không phát ra tí âm thanh gì cả, tác giả cũng không dám tự ý mở cửa đâu, lỡ thấy gì không nên thấy thì ngại lắm..
Chắc không tới H+ đâu mà… haha
– —
Một lát sau tôi chỉ thấy cô ” hổ con ” nào đó cùng chàng Bạch công tử y phục không chỉnh tề bước ra ngoài. Cô mặt đỏ phừng phừng chạy vào toilet đóng cửa cái rầm..
Mặc ai kia ở ngoài hơi cau mày khó chịu tí.. Nhưng nét mặt lại điềm đạm lại sau vài giây.. Đôi mắt đầy dịu dàng nhìn theo cô nàng…