A Hoàn ngớ ra, theo bản năng nói: “Suỵt! Cũng cho các ngươi ăn cùng nữa.”
Hai người nghe vậy lập tức nở nụ cười thật tươi, lẳng lặng gật đầu, trong lòng vui sướng vì kế hoạch lần này đã thành công.
*
Làm sao mà Yến Thu Xuân có thể không phát hiện ra chuyện này?
Nhưng những đứa trẻ này cũng rất biết chừng mực, nàng nói không được ăn quá nhiều, cho dù là bày những thứ này ra trước mặt chúng, chúng cũng không dám đụng đũa, cho nên thỉnh thoảng âm thầm thỏa mãn nhu cầu ăn uống của chúng, giả bộ như không thấy cũng không sao.
Dù sao nàng vẫn thu lại được chút ích lợi.
Nhưng ăn khuya thì bọn họ chỉ được phép ăn nhẹ thôi.
Tối hôm đó, mấy đứa trẻ muốn ở lại chỗ của Yến Thu Xuân để ăn tiếp đồ ăn ngon, nhìn bát cháo được đặt trước mặt mà khóc không ra nước mắt.
Ngay cả đường cũng không thèm cho vào cơ.
Yến Thu Xuân không thích ăn cháo ngọt, nên nàng không làm sẵn, nàng muốn để bọn trẻ tự mình điều chỉnh khẩu vị.
“Cháo không có đường khó ăn lắm!”
“Phải! Không có đường thì không ngon nữa! A Xuân tỷ tỷ, tỷ thật sự không cần cho thêm đường sao?”
Yến Thu Xuân ôm bát cháo ngồi cách xa bọn họ: “Không cần!”
Tiêu Bình Thịnh trông rất hiểu chuyện, nói: “Đừng ép A Xuân tỷ tỷ, tỷ ấy mà ăn đường là sẽ mập lên đấy.”
Uyển Nhi đã hiểu, nhanh nhảu nói: “Ồ, vậy ta nên ăn nhiều một chút, mẫu thân nói ta gầy.”
A Hoàn cũng gật đầu: “Vậy ta cũng ăn nhiều.”
Chỉ có Đông Đông là tự mình dập tắt ý nghĩ muốn thêm một muỗng đường, tự thu mình lại yên lặng ngồi một góc, không nói thêm tiếng nào.
Uyển Nhi cười trộm một tiếng: “Đông Đông, ngươi không được ăn nữa, mập quá rồi!”
Thực ra thì mấy đứa nhỏ được ăn ngon, mặt bánh bao núng nính dễ thương, cũng không tính là béo.
Đông Đông ngượng ngùng lườm cô bé, tay bưng bát cháo húp ừng ực, tiện thể che kín khuôn mặt.
Tiêu Bình Thịnh hỏi: “Đông Đông, ngày mai có muốn cùng nhau tập thể dục không?”
Đông Đông vội vàng đặt bát xuống, hùng hổ nhanh chóng chạy ra ngoài: “Không muốn, đệ đi đây! Sắp khai giảng rồi, đệ vẫn muốn chơi thêm!” Tiêu Bình Thịnh: “…”
*
Màn đêm buông xuống, tiểu đội nhỏ ăn vụng xong thì ai nấy lại lặng lẽ trở về nhà của mình.
Khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, cũng là lúc mà A Hoàn phải tạm biệt Tiêu gia.
Xương Vương phi đã đến từ sáng sớm.
Nàng ấy là Vương Phi nên sẽ cần hành lễ trước. Bởi vậy đến khi nàng tới ắt sẽ có người thông báo trước. Tiêu phu nhân theo đúng phép tắc mang theo người ở trong phủ tiến đến nghênh đón, Yến Thu Xuân cũng ở trong đó.
Xe ngựa dừng lại, Xương Vương phi được cung nhân đỡ xuống dưới, Tiêu phu nhân đi đầu hành lễ.
Bà vừa khuỵ gối, Xương Vương phi lập tức chạy tới đỡ bà lên.
Ngay sau đó, một nam tử trẻ tuổi khác có sắc mặt tái nhợt, gầy gò đi xuống, mọi người lại hành lễ, Xương Vương phi lại vội vàng chạy tới đỡ bọn họ. Lúc này, Yến Thu Xuân vốn tưởng rằng vậy là hết rồi, không ngờ phía sau lại xuất hiện thêm một cậu bé dáng vẻ trầm tĩnh lặng lẽ đi tới.
Sau khi Yến Thu Xuân nhìn kỹ hơn, nàng nhận ra cậu bé này đúng thực là Chu Chiêu Cảnh.
Vì mẫu thân tự sát, y phục hắn mặc từ trên xuống dưới toàn bộ đều là màu đen, hai má hóp lại, gầy đi rất nhiều, khoảnh khắc được Xương Vương phi dẫn đi, hắn như một con rối bị giật dây, để mặc cho người ngoài điều khiển mình, trông vừa ngơ ngác lại ngốc nghếch.
Khi cung nhân bế hắn xuống xe ngựa, không cẩn thận đã để phần đầu đập vào thành xe ngựa, cung nhân cuống quít che đầu hắn lại, bởi vì Tiêu phu nhân và những người khác đang nói chuyện phía trước, tiếng động kia cũng không lớn lắm nên không ai phát hiện ra.
Chu Chiêu Cảnh vẫn im lặng, cứ như thể như chưa từng có cú va chạm kia.
Cung nhân vội vàng đặt hắn xuống, một bảo mẫu có dung mạo xinh đẹp đi tới đỡ hắn đến bên cạnh Xương Vương phi.
Chu Chiêu Cảnh lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút, nhưng vừa ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy Yến Thu Xuân đang đứng trước mặt, hốc mắt lập tức đỏ lên, bước chân run run, Xương Vương phi còn tưởng rằng hắn khó chịu, vội vàng đỡ lấy, hắn lại bất động thêm lần nữa.
Yến Thu Xuân hít một hơi thật sâu, trong giây lát cảm nhận được một nỗi khiếp sợ.
Nhưng ngẫm lại, mọi chuyện quả thực đều là điều bất đắc dĩ.
Trong số các vị hoàng tử, Xương Vương là nhi tử thứ hai, có duy nhất một đứa con trai, do tai nạn năm năm trước nên hắn không có thêm con nối dõi, Tam hoàng tử chỉ kém hắn hai tuổi, một năm sau khi kết hôn thì sinh ra Chu Chiêu Cảnh.
Các phi tần khác tuy dù có mang thai nhưng những đứa trẻ ấy đều chế.t yểu…
Hoài Vương, Thuận Vương, Tuyên Vương so với các huynh trước nhỏ tuổi hơn rất nhiều, bọn họ không thành hôn, hoàng thất cũng không có tôn bối, chỉ có hai người này, một người bị phụ thân khinh thường, xem nhẹ, một người thì tính tình kiêu ngạo, ngang ngược.
Ai mà ngờ đứa trẻ đang đứng trước mặt còn rụt rè hơn cả A Hoàn năm đó, điều này thật khiến người ta phải xót xa.