Nàng được đưa tới thư phòng Uyển Nhi, tiểu cô nương còn đang luyện chữ trong thư phòng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Uyển Nhi ngẩng đầu, khi nhìn thấy Yến Thu Xuân, tiểu cô nương theo bản năng nhếch miệng cười, nhưng vừa mới nhếch miệng, liền lộ ra chỗ răng cửa bị gãy, cô bé lập tức che miệng cười nói: “A Xuân tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi…”
Cô bé nói giọng ồm ồm, hoàn toàn không dám nói chuyện bình thường.
Yến Thu Xuân buồn cười nói: “Ừ, ta tới muốn mời Uyển Nhi đi với ta đến xem phố mỹ thực mới khai trương. Chúng ta sẽ ăn trưa ở đó không về.”
Hai mắt Uyển Nhi lập tức phát sáng, từ khi cô bé bị Đông Đông dẫn đi chơi, cô bé cũng hoạt bát hơn rất nhiều, cũng rất thích ăn, nhưng khi nhớ đến hàm răng của mình, mắt cô bé lại tối sầm lại, lắc đầu: “Không, Không thể, A Xuân tỷ tỷ, muội không đi được.”
“Sao vậy? Bởi vì răng?” Yến Thu Xuân hỏi.
Uyển Nhi nhấp môi, giọng điệu hạ xuống nói: “Muội lại mới rụng thêm hai chiếc, xấu lắm!!!”
Yến Thu Xuân tiến lên, ôm cô bé vào lòng rồi hỏi: “Ta có thể xem một chút không?”
Uyển Nhi do dự một chút, sau đó gật đầu: “Được, nhưng chỉ một chút thôi…”
Cô bé mở miệng, để lộ ra chỗ bị gãy.
Yến Thu Xuân nhìn nó, giả vờ ngạc nhiên: “Oa, nướu của muội có hai chiếc răng nhỏ, dễ thương quá, chúng trắng như hạt gạo, có phải không?”
Uyển Nhi: “?”
Yến Thu Xuân lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nói: “Muội không thấy sao? Ta còn không cái nào như vậy đâu, răng mới của muội đẹp thật đấy, mới mọc đã đẹp rồi, mọc xong nhất định sẽ càng đẹp hơn! ”
Uyển Nhi chớp đôi mắt to tròn, được khen vừa mừng vừa có chút ngại ngùng: “Thật sao?”
“Thật đấy, cho ta xem một lần nữa đi, được không?” Yến Thu Xuân chân thành gật đầu.
Uyển Nhi cười ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng ra cho nàng xem.
Yến Thu Xuân tiếp tục khen: “Đẹp, thật sự rất đáng yêu, ta nhớ hồi đó ta rụng răng sẽ cố ý cắn một ít thức ăn để nhét vào khoảng trống ở giữa. Vui lắm đấy, muội có muốn thử không?”
“???” Uyển Nhi càng ngạc nhiên, còn có thể chơi như vậy?
Yến Thu Xuân lấy bánh mì đã chuẩn bị sẵn ra: “Nào, cắn một cái đi.”
Uyển Nhi ngoan ngoãn cắn một cái, sau đó có thể cảm giác được hai cái răng cửa ở giữa không cắn trúng được, những mấy cái răng khác đều thuận lợi cắn được, sau đó cô bé lấy bánh mì ra, còn có thể nhìn thấy hai cái răng còn nguyên vẹn không có cảm giác đau gì. “Phì!” Uyển Nhi cười ha hả: “Thật sự không cắn trúng!”
Yến Thu Xuân cũng cười: “Chơi vui lắm phải không? Nghe nói hôm nay bên kia còn có rất nhiều đồ ăn ngon, muội có muốn đến thử không, nhìn xem mỹ thực nơi khác như thế nào?”
Uyển Nhi lại chần chờ lần nữa, nhưng lần này không có lập tức từ chối, mà nhìn về phía bánh mì trong tay còn chưa ăn xong, muốn đi mà nhưng lại sợ. . truyện tiên hiệp hay
Yến Thu Xuân đẩy đẩy nàng: “Đi đi mà~”
Uyển Nhi hít sâu một hơi, sau đó gật đầu thật mạnh: “Được!”
Thành công!
Yến Thu Xuân cười, nàng bảo cô bé chuẩn bị một chút, mình ra ngoài chờ trước.
* Vừa ra ngoài, Tiêu Hoài Ngân thấy nàng ra một mình, lập tức xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, nha đầu này giống hệt dì nhỏ của nó, dì nhỏ nó quá yêu cái đẹp, có thể là do di truyền, hồi nhỏ tiểu dì nó bị rụng răng còn không ra khỏi cửa suốt một năm rưỡi, nếu nó không muốn ra ngoài thì thôi bỏ đi.”
Yến Thu Xuân cứng họng: “Uyển Nhi đã đồng ý ra ngoài rồi.”
Tiêu Hoài Ngân sửng sốt một chút, sau đó vui mừng nói: “Thật sao? Nha đầu cứng đầu này mà muội cũng dỗ được, làm khó muội rồi.”
Yến Thu Xuân vui vẻ cười: “Cũng may Uyển Nhi dễ dỗ.” Nói xong bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Người nói dì nhỏ, là ngũ tiểu thư sao?”
Đôi mắt Tiêu Hoài Ngân tối sầm lại, sau đó gật đầu, hoài niệm nói: “Ừ, là tiểu ngũ, nàng thích diện đẹp hơn Uyển Nhi nhiều, nhưng nàng ấy không khóc, sau khi rụng chiếc răng đầu tiên, nàng đã không ra khỏi cửa, chờ hàm răng mọc xong hết rồi mới ra ngoài, mà chuyện đầu tiên nàng ấy làm là đánh đứa nhỏ lúc trước đã cười nhạo nàng ấy, rất lợi hại.”
Nói xong Tiểu Hoài Ngân lại thở dài.
Sao cuối cùng mọi chuyện lại biến thành như vậy?
Yến Thu Xuân cũng muốn thở dài, may mà một lúc sau, Uyển Nhi cũng đi ra, cô bé mím môi cười với hai người, sau đó nhảy tới nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng nói: “Nương, con cùng A Xuân tỷ tỷ ra ngoài chơi được không ạ?”
Tiêu Hoài Ngân nhìn nụ cười thẹn thùng kia, cũng theo bản năng lộ ra một nụ cười: “Đi đi.”
Phố ẩm thực nói là phố, quả đúng là phố hàng thật giá thật.
Xe ngựa của Tiêu phủ dừng lại cách ngã tư đầu phố vài chục mét, bởi vì ở đây đã có một biển người tấp nập.
Vẫn như cũ, trước thử mở bán ba ngày, đến ngày thứ tư sẽ chính thức khai trương, hôm nay là ngày thứ tư, cả phố có rất nhiều người ảo thuật xiếc được mời đến, náo nhiệt tựa như tết Nguyên Tiêu ngày đó.
Chỉ khác nhau là lúc này là ban ngày.