Chậm rãi ngâm xong một bài thơ, trên môi thiếu niên mang theo ba phần ý cười.
Tuy nhiên ngoại trừ tiếng lách tách của những hạt mưa va vào chiếc ô thì không có lấy một con chim nào cả!
Nụ cười của thiếu niên dần biến mất, hắn cau mày nhìn về phía trong viện. Nhưng cách tường viện, hắn không nhìn thấy gì cả.
Hồi lâu sau, thiếu niên hít sâu một hơi, đổi bài thơ khác, nhưng đọc xong bài thơ này vẫn không có động tĩnh gì——
Trong lòng mới vừa chửi thầm xong, một giọng nói nghiêm nghị vang lên bên tai hắn: “Khách quan, không phải ta bảo ngươi chờ bên ngoài đình sao, ngươi tới đây làm gì?”
Thiếu niên sửng sốt, áy náy nói: “Tiểu sinh chỉ là nhìn thấy cây cổ thụ này rụng hoa trong mưa, có chút đau lòng, cho nên mới tới xem một chút… ”
Vẻ nghiêm khắc trong mắt nữ quan hơi phai đi, nhưng nàng vẫn có chút chán ghét, có lẽ người đọc sách đều kỳ quái, giống như tiểu cô nương trong viện kia, chỉ nhìn thấy hoa rụng, nàng ấy đã đau lòng đến phát khóc, hỏi nàng ấy khóc vì cái gì nàng ấy cũng không chịu nói.
Đó không phải là tự mình làm cho mình không vui sao? Bị lừa đá à?
Thiếu niên này cũng thật là, trời mưa thì sao hoa có thể không rụng cho được?
Nàng tức giận nói: “Xin khách quan mau chóng rời đi.”
Thư sinh cười lạnh một tiếng: “Viện này hình như cũng không có người, có thể để tiểu sinh đi xem những bông hoa này một chút không?”
“Dù không có ai ở đây cũng không thể ở lại đây được. Viện này tuy không có ai, nhưng trong viện khác còn có những cô nương khác!” Nữ quan tiến lên xua đuổi giống như đuổi gà.
Thư sinh đành phải uể oải xoay người đi.
Hắn vừa quay người, sắc mặt lập tức âm trầm, lại lần nữa nhìn về phía cây cổ thụ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, không phải sao?… Nhưng những sân khác đều không phải cây cổ thụ này, hắn nhất định không có nhìn lầm, chẳng lẽ thật sự không có ai?
*
Tiêu phủ
Tiêu gia lại nhiều thêm một người
Tin tức ngũ tiểu thư Tiêu phủ Tiêu Hoài Nga trở về rất nhanh được lan truyền đến toàn bộ người trong kinh đô. Mặc dù Tiêu gia vẫn luôn kín tiếng nhưng mấy ngày trước lúc truyền ra được tin chiến thắng san bằng Ô Tháp, ánh mắt của các đại gia tộc ở kinh đô đều đổ dồn về phía Tiêu gia, một chút biến động nhỏ cũng bị nắm kỹ.
Thế là có người liền tìm tới cửa.
Cũng không biết tại sao, dù sao mỗi lần có người tới, Yến Thu Xuân luôn cảm thấy sắc mặt Tiêu phu nhân không được tốt lắm.
Nàng thấy hơi tò mò, nhưng cũng không hỏi lung tung, mà hỏi đại phu trong phủ, sau khi biết Tiêu Hoài Nga đã bị gãy xương gần mười ngày, nàng bắt đầu hầm canh xương cho nàng ấy uống.
Nghe nói đầu bếp khác trong phủ làm canh, Tiêu Hoài Nga đều cảm thấy quá ngọt nên không chịu uống.
Nhưng Đông Đông đã nhanh nhẹn chạy đi hỏi thăm, sau đó lén nói với nàng, hóa ra là có người tới cầu hôn Tiêu Hoài Nga.
Tiêu Hoài Nga năm nay đã sắp 22 tuổi, tính theo tuổi mụ là đã 23, đã vượt qua độ tuổi kết hôn của phần lớn nữ tử Đại Chu, có thể nói là gái lỡ thì, mọi người đều cảm thấy nàng đã đến lúc gả chồng.
Trước kia nàng ấy yên ổn ở trong đạo quan, thời gian trôi qua làm mọi người cũng quên dần.
Bây giờ thì khác, Tiêu gia nhiều lần lập chiến công, Xương Vương cũng càng ngày càng tốt, Tiêu gia có quan hệ tốt với Xương Vương đương nhiên là lựa chọn hàng đầu của rất nhiều người để liên hôn.
Vì thế người đến ngỏ lời cầu hôn cũng càng nhiều.
Chỉ là dung mạo Tiêu Hoài Nga bị hủy hoại, mặc dù không biết nghiêm trọng đến mức nào, nhưng chuyện này đối với nữ tử thời cổ đại chắc chắn sẽ phải chịu nhiều kỳ thị, vậy nên những đối tượng muốn tới cầu thân cũng không tốt cho lắm, khó trách Tiêu phu nhân tức giận như vậy.
Lại nói, theo cốt truyện ban đầu, Tiêu Hoài Nga đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Yến Thu Xuân suy nghĩ một lúc, trong sách không đề cập nhiều đến Tiêu gia, nhưng Tiêu gia cũng được xem là một bàn đạp quan trọng để Chu Trạch Cẩn trở thành hoàng đế, vì cái chế.t của Tiêu Hoài Thanh, ngay cả Tiêu phu nhân và Tiêu Hoài Khang cũng gặp chuyện không may, tuy những người khác không xảy ra việc gì, nhưng Tiêu gia trên thực tế cũng đã bị phế đi, chỉ là thế lực còn thừa lại cũng đủ để kinh sợ nhóm người này.
Lúc này người lần nữa vươn lên ngọn cờ Tiêu gia chính là Tiêu Hoài Viên, Tiêu Hoài Nga cũng được nhắc tới, hình như Tứ hoàng tử cũng từng rủ nàng ấy đi du sơn ngoạn thủy khắp thiên hạ, nhưng lại bị nàng ấy cự tuyệt, sau đó nàng ấy trở lại đạo quan, trở thành một đạo sĩ chân chính.
Khoan đã!
Tứ hoàng tử?
Yến Thu Xuân bỗng nhiên giật mình, nàng lập tức nghĩ tới thoại bản dưới tán cây cổ thụ kia.
Là một người hiện đại, đọc tiểu thuyết đều là đọc nhanh như gió, một thoại bản nhiều từ như vậy, nàng vội đọc xong cũng chỉ nhớ rõ nội dung chính, hiện giờ đột nhiên nghĩ đến Tiêu Hoài Nga và Tứ hoàng tử, không phải mối quan hệ bọn họ giống hệt thoại bản sao?
Một nữ tướng quân bị hủy dung mạo, một Vương gia không thích tranh quyền đoạt vị.