“Có thể nâng cao năng suất là tốt rồi, chỉ cần ra sức phát triển nông nghiệp, Đại Chu chúng ta vốn dĩ có nhiều đất đai, luôn có thể tìm được nơi thích hợp để trồng trọt, hơn nữa cũng sẽ không tổn hại đến đất ruộng!”
“Nói đúng lắm!”
Trong lúc thảo luận, mọi người đều đã đưa một số quy định, sắc mặt của lão hoàng đế cũng tốt lên rất nhiều, về cuối đời có thể có được một thần vật ích nước lợi dân như vậy, cho dù ông ta có hoang đường đến cỡ nào cũng sẽ được hậu thế ca tụng, ngay cả khi ông ta không cần nó, nhưng danh tiếng của ông ta trở nên tốt hơn đôi chút cũng là điều không tồi.
Ngay cả lão Chu Gia của ông ta cũng có thể truyền lại thêm được vài thế hệ nữa.
Lão hoàng đế mừng rỡ, hớn hở nói: “Vị khách kia là ai? Có thể biết được chuyện tốt như vậy, lại còn biết khoai tây mọc mầm có độc, cũng có thể coi như đã cứu mạng rất nhiều người trong các ngươi rồi, rất đáng được ban thưởng!”
Xương Vương nói: “Vị nữ tử đó tên là Yến Thu Xuân, là họ hàng xa của Tiêu gia, bởi vì trong nhà nàng không còn người thân thích nào khác, nên mới đến nhờ vả, lần này cũng là nhờ có nàng.”
Nụ cười trên mặt lão hoàng đế nhạt đi vài phần, lại là Tiêu gia.
Chẳng lẽ nhà họ Tiêu thật sự có thuật phong thủy nào đó, tìm đâu ra nhiều người có năng lực đến vậy?
Ý định ban thưởng ban đầu biến mất, lão hoàng đế nhàn nhạt nói: “Vậy thì phong làm hương quân đi…”
*
Sau đó lão hoàng đế liền cho hạ triều. Còn có một cáo thị từ nha môn được gia nô khua chiêng gõ trống lan truyền khắp các đường phố và ngõ hẻm ở kinh thành. Thông báo cho người dân biết khoai tây là vật gì, chỗ nào tốt và chỗ nào không tốt.
Để sau này khi có đủ hạt giống, chúng sẽ được phân phát xuống để những người dân bình thường đều có thể trồng một cách cẩn thận.
Có điều, trong cáo thị này, không có bất kỳ cái tên nào khác được đề cập đến, chỉ nói rằng hương quân Đức An đã phát hiện ra chuyện này, Xương Vương đã thực hiện qua thí nghiệm, rất nhiều con chuột đã chế.t, cùng nhiều vấn đề khác.
Lão bách tính chìm vào hoan lạc còn chưa tới ba ngày đã nghe được tin xấu như vậy, họ khó chịu vô cùng.
Làm thế nào mà một thần vật tốt đến thế lại có thể có một nhược điểm như vậy nhỉ?! Mới hôm qua họ còn tha hồ tưởng tượng có thể dựa vào cái thứ thần kỳ này mà có một bữa ăn no mà không cần thắt lưng buộc bụng!
Đến nỗi khi ăn tối cũng chẳng có mấy người nuốt nổi cơm nữa. Nhưng có người còn khó chịu hơn cả họ.
Đó chính là Hoài Vương.
Trong kế hoạch của hắn ta, chuyện khoai tây bị bệnh không cần thông báo với mọi người, bởi vì một khi nó thực sự phát bệnh rồi, thiên hạ nhất định sẽ loạn, đến lúc đó, ngôi vị của phụ hoàng hắn ta ắt hẳn sẽ không còn vững nữa.
Nếu như phụ hoàng mất sớm, ngôi vị được truyền lại cho người khác, chỉ cần không phải là mấy người huynh đệ của hắn ta, hắn ta đã có thể nói ra chuyện này, như vậy cũng có biện pháp để mà phòng ngừa.
Ai mà biết được, hiện tại trước khi mọi kế hoạch bắt đầu, nó lại đi theo một chiều hướng khác.
Lại có người sớm biết được điểm yếu của khoai tây, thậm chí còn hiểu rất rõ độc tính của nó đến mức hắn ta còn chưa kịp phòng bị, mọi tính toán đều vô ích, lại còn tạo thêm cho tên cẩu hoàng đế kia nhiều thành tích nổi bật đến vậy trong những năm cuối đời, thật sự… quá là khiến cho hắn ta không cam lòng!
Đôi mắt u ám của thiếu niên đen như mực, chẳng khác gì vực sâu không đáy, không hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi sau khi nhìn thấy.
Đặc biệt lúc này đang là ban đêm.
Chu Trạch Cẩn đến thương lượng với hắn ta bước tiếp theo sau khi đầu độc Xương Vương thất bại.
Hai người mới nói đến vấn đề này, người trước mặt liền lộ ra vẻ mặt như vậy, khiến cho Chu Trạch Cẩn, người đã hợp tác với hắn ta nhiều năm cũng không khỏi rùng mình, bàn tay nắm chặt trên tay cầm ghế, nhẹ giọng nói: “Ngươi bình tĩnh đi, thất bại nhất thời cũng không nói lên được điều gì cả.”
Hoài Vương lạnh lùng nói: “Bổn vương chỉ là đang tức giận.”
Chu Trạch Cẩn không nói gì, hắn cũng tức giận, nếu như sớm biết được sẽ như thế này, chi bằng ban đầu hắn tự làm, nếu không thì đã lợi cho Xương Vương, cũng lợi cho Tiêu Gia rồi.
Ai có thể ngờ rằng loại cây trồng này chưa từng xuất hiện trên lãnh thổ của Đại Chu, nhưng từ lâu đã được ghi chép lại.
Lại còn là do một người họ hàng đến nhờ vả nhà Tiêu Gia đã nói ra nữa chứ….
Làm xong chuyện này, chẳng những kế hoạch đầu độc Xương Vương thất bại, mà sau này Xương Vương phủ nhất định sẽ tăng cường phòng ngự, tiếp theo nếu hắn ta vẫn muốn ra tay, khả năng thành công là bằng không.
Nếu Xương Vương không chế.t, kế hoạch của bọn họ e rằng sẽ khó mà thực hiện.
Hoài Vương trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy, cứ để bổn vương đích thân ra tay tranh đoạt thiên hạ. Dù cho khoai tây có nhược điểm, nhưng lợi ích mà nó mang lại cũng đã đủ lớn, danh tiếng của bổn vương trong dân chúng cũng đủ rồi, hiện tại thứ ta còn thiếu chính là binh lực.”