Bên Yến gia, ngày xuất gia là vào tháng sáu, Yến Thu Huyền vẫn đang thêu váy cưới trong phủ.
Hôm qua tâm trạng nàng đã tốt lên, vì thế hôm nay nàng rất kiên nhẫn ngồi thêu váy cưới, thêu từng chút một, nàng muốn chiếc váy phải trở nên thật hoàn mỹ.
Bỗng bên ngoài có tiếng nha hoàn đang kêu náo loạn. Âm thanh không lớn, nhưng tai Yến Thu Huyền khá thính, nàng có chút không vui, bèn sai người đi hỏi.
Đại nha hoàn ra ngoài, lúc quay về còn dẫn theo một nha hoàn hạng ba về để giải thích cho nàng nghe.
Nha đầu kia có chút sợ hãi, rụt rè nói: “Bẩm tiểu thư, nô tài nghe nói, vì tin vui của Tiêu gia, Trần Quốc Công và Đức An Hương Quân đã đính hôn, hôm nay đang phát trứng mừng cưới khắp nơi, phố mỹ thực giảm giá một nửa, mọi người đều chạy đi giành mua rồi! Ngẫm thấy phủ chúng ta cũng thường đến phố mỹ thực ăn, nô tài liền vội chạy về, muốn nói với mọi người một tiếng, sợ đến tối sẽ không còn đồ để mua nữa. Tiểu thư, chẳng phải người cũng rất thích ăn bánh ngọt ở phố mỹ thực sao? Hay là cũng đi mua một ít đi ạ?” Yến Thu Huyền: “???”
Trần Quốc Công và Đức An Hương Quân đính hôn với nhau sao?
Nàng ngây ra một lúc lâu mới phản ứng lại, ý gì đây chứ, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác ngưỡng mộ, cuối cùng thì Yến Thu Xuân cũng đi được đến bước đường này, nàng lại có thể đính hôn thành công với Trần Quốc Công!
Nhưng rất nhanh, nàng lại mỉm cười, Tiêu Hoài Thanh sẽ chế.t vào năm sau, chẳng phải Yến Thu Xuân sẽ phải thủ tiết hay sao?
Yến Thu Huyền càng nghĩ càng vui, nhún nhún vai, suýt chút nữa bật cười thành tiếng, nàng bỗng kêu lên: “A!”
Đầu ngón tay bị kim đ.â.m vào, một giọt m.á.u đỏ đã bắt đầu chảy ra ngoài…
Ngày mười lăm tháng năm.
Theo tiến độ hành quân, quân đội của Tiêu Hoài Thanh sẽ đến nơi vào sáng nay.
Nói chính xác thì họ đã đến vào đêm qua, nhưng hầu hết mọi người sẽ nghỉ ngơi ở bên ngoài thành phố, cho đến sáng nay, tướng soái(*) đưa một số người có chức quan vào kinh thành.
Từ ngoài cổng thành, vô số người đã kéo đến xem.
(*) Tướng soái: tướng lĩnh cầm đầu hết binh lính trong nước.]
Trong thời đại này, đánh trận được coi là chuyện thường tình, thắng lớn thì yên dân, vượt qua cảnh lầm than bên ngoài cuộc chiến, dân chúng vỗ tay hoan hô người thắng trận.
Khi đội quân đi ngang qua họ, không ít người dâng tặng một núi vật phẩm, với tư cách là một tướng soái, hay một tướng soái đã san bằng Ô Tháp, thế nên đã nhận được ví tiền của vô số người trẻ tuổi.
Các phó tướng khác phía sau hắn cũng vậy. Ngoài ví tiền, chiến thắng này còn góp phần rất lớn lao, một số người còn quá khích đến nỗi ném bỏng ngô và các loại kẹo vào người họ. Diêm Hướng cảm nhận được một luồng gió ập đến, hắn đưa tay ra bắt, nhưng chạm vào lại thấy rất mềm mại.
Hắn giật mình, không phải là rau thối sao? Đây là của ai ném vậy chứ?
Kết quả, khi hắn nhìn kỹ, trong tay hắn là một thứ mềm mại, màu vàng nhạt, có mùi sữa thơm ngọt ngào.
Diêm Hướng nhướng mày, hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đây thật sự là một món đồ tốt!
Hắn trực tiếp cho vào miệng ăn, mùi vị của thứ này càng tuyệt vời hơn. Thân là một kẻ thô kệch, hắn chưa từng ăn qua loại bánh ngọt nào ngon như vậy, hai mắt trợn tròn lên: “Tướng quân, đây là gì vậy? Ngon quá! Có phải Yến cô nương đã làm không?”
“Thần bắt được rồi này, tướng quân có muốn ăn không? Bánh to lắm! Bên trong còn có thứ gì đó ngọt ngọt, nữ nhân và trẻ con chắc chắn sẽ thích nó! Chúng ta mới đi được nửa năm, ấy vậy mà kinh đô đã có nhiều món ăn tươi mới, thơm ngon thế này rồi cơ à?”
Người thanh niên nhìn không chớp mắt, khẽ liếc nhìn một cái, nói: “Không cần, ta đã từng ăn rồi, đó là một chiếc bánh ngọt với nhân là mứt hoa quả, màu đỏ là vị dâu, màu hồng là vị đào…”
Diêm Hướng và Lôi Xuyên rất đỗi kinh ngạc, trầm mặc một hồi, sau đó thưởng thức món đồ ngọt ngọt chua chua ấy.
Bọn họ cảm thấy ghen tỵ ghê!
Diêm Hướng tỏ vẻ xót xa nói: “Trước kia Yến cô nương và thần có mối quan hệ không tệ, không biết có còn nhớ tới thần không? Tướng quân thật may mắn, cứu Yến cô nương là có thể được ăn những món ngon như này mỗi ngày.”
Đôi môi mềm như cánh hoa của Tiêu Hoài Thanh mấp máy: “Ta không thích đồ ngọt, mới ăn cái bánh này hai lần thôi.”
“Hả?” Diêm Hướng kinh ngạc, nhưng cũng có chút đồng cảm.
Ngon thế này mà mới chỉ được ăn có hai lần!
Ngay sau đó Tiêu Hoài Thanh nói: “Thịt nướng mà nàng ấy làm còn ngon hơn nhiều, rắc thêm mấy loại hương liệu và gia vị vào, ta thích ăn món đó hơn. Trước đây ở trong phủ, ta luôn ăn món đó mỗi ngày. Từ lúc chinh chiến thì không được ăn nữa, nhắc đến mới thấy hơi nhớ nhớ, cũng không biết lát nữa về có gì để ăn không?”
Diêm Hướng: “…”
Trong lòng hắn càng cảm thấy chua chát hơn!
Vậy mà tướng quân vẫn có thể kén ăn được hay thật!
Đặc biệt hơn nữa, hắn là một kẻ thô kệch, hắn thực sự thích cảm giác được ăn thịt, vì vậy những lời đơn giản của Tiêu Hoài Thanh đã khiến hắn bắt đầu nhớ tới lần đầu tiên gặp Yến Thu Xuân, người em gái này đã làm cho hắn rất nhiều món ngon.
Phải công nhận là nhiều món ăn ngon quá!