Nàng không còn việc gì để làm, chỉ có nhà bếp mới là nơi cho nàng sống yên phận ở thế giới này, sự an toàn của nàng cũng đến từ nơi đây.
Tâm không tịnh, mỗi khi như thế thì việc ăn hoặc làm đồ ăn chính là lúc nàng thấy thoải mái nhất.
Bây giờ Yến Thu Xuân đã thư giãn rồi, nàng cũng định thần lại. Chiếc bụng vốn không thể nhét thêm thứ gì nữa, sau khi miễn cưỡng ăn thêm hai miếng liền không thể ăn tiếp nữa. Nàng nhìn bát thức ăn đó, xấu hổ che mặt.
“Hứa ma ma, ta không ăn được nữa.”
Hứa ma ma suýt thì bật cười, nhưng biết cô nương này da mặt mỏng nên bà ấy cố nhịn lại, nhẹ nhàng nói: “Không sao, không ăn được thì không ăn nữa, đúng lúc nô tỳ mới chỉ ăn một chút vào buổi trưa, Thủy Mai hình như cũng chưa ăn nhỉ?”
Thủy Mai vội nói: “Đúng đúng, nô tỳ cũng chưa ăn, nô tỳ có thể ăn được.”
Yến Thu Xuân bật cười, đưa đồ ăn cho họ rồi chạy ra ngoài.
Về đến sân, nàng mới giậm chân một cách buồn phiền, mặt nóng lên như có lửa đốt.
Haizzz, không biết Thủy Mai và Hứa ma ma có phài đang trốn trong nhà bếp cười nàng không?
Yến Thu Xuân nằm trên đệm, ôm gối nhìn lên trần nhà, cứ ngây ra như vậy, rồi lại nhớ tới lời Tiêu Hoài Thanh vừa nói…
Nàng nằm nghỉ thoải mái rồi, Thủy Mai và Hứa ma ma ở ngoài bất chấp khó khăn ăn hết bát thức ăn đó.
Ui cha! Cay quá đi!
Ngon thì có ngon đấy, nhưng thật sự là rất cay, cay hơn nhiều so với hạt tiêu và sen đắng bình thường Yến Thu Xuân vẫn dùng. Chẳng mấy chốc hai người đã chảy nước mắt nước mũi tùm lum.
Thủy Mai ăn nhiều đến mức nước mắt giàn giụa.
Yến Thu Xuân thấy vậy thì rất thích thú. Nàng nghỉ ngơi một lúc, vốn dĩ Tiêu phu nhân bảo nàng nán lại để cùng ăn tối rồi hẵng về, nhưng tâm tình của nàng đang không ổn định, nàng và Tiêu phu nhân đã thống nhất chuyện này rồi, nếu nàng ở lại thêm thì sẽ thấy không thoải mái, nàng mạn phép đi về trước.
Từ biệt người Tiêu gia xong, Yến Thu Xuân lên xe ngựa.
Trước khi đi, nàng còn ngoái nhìn phía sau, rồi thở dài, thật sự là có hơi nhiều rồi! Lần trước đi đến đây là vì đính hôn, thực ra cũng khá vội nhưng vẫn mang theo không ít đồ.
Bây giờ vẫn thế, thậm chí còn nhiều đồ hơn, còn có cả ít quà mà Tiêu Hoài Thanh mang tặng, ngoài ớt ra còn có đặc sản Vụ thành. So sánh hai thứ lại với nhau, lúc đến đây, nàng chỉ có hai bàn tay trắng, một cái bọc nhỏ đã quyết định mọi chuyện, bây giờ lại có nhiều đồ như vậy khiến nàng cảm thấy vừa thỏa mãn vừa có chút lo sợ. Cuộc sống của nàng tốt vượt ngoài mong đợi ở thế giới xa lạ này.
“A Xuân tỷ tỷ!” Xe ngựa vẫn chưa đi, một tiếng gọi trẻ con trong trẻo vang lên khiến xa phu đang định đánh xe đi thì liền khựng lại: “Hương Quân, tiểu thiếu gia và tiểu thư đến rồi.”
Yến Thu Xuân vén rèm, nhìn thấy Đông Đông và Uyển Nhi, sau lưng còn có Tiêu Bình Thịnh, ba đứa trẻ vội vã chạy ra từ cổng lớn, ma ma sau lưng ba đứa cũng ba chân bốn cẳng chạy theo, vì sợ chúng sẽ bị té ngã.
Sau buổi trưa, Đông Đông ở với mẫu thân, Uyển Nhi cũng đi theo, khiến hai đứa trẻ ngủ trưa quên cả thời gian, lúc tỉnh dậy mới nghe thấy Yến Thu Xuân chuẩn bị đi, thế nên vội vã chạy ra.
Một đứa trẻ bảy tuổi, một đứa trẻ năm tuổi, hai đứa trẻ chạy rất đáng yêu, nhưng vì bậc thang cao, người lớn đều lo lắng chúng sẽ bị ngã.
Có điều bây giờ Uyển Nhi đã bắt đầu luyện võ dưới sự chỉ dạy của Tiêu Hoài Khang, bước chân rất vững chắc, bước xuống bậc thang một cách nhanh gọn.
Hai đứa trẻ chạy xuống, nắm lấy xe ngựa, Đông Đông nhón chân trèo lên, vừa trèo vừa nói: “A Xuân tỷ tỷ, đệ muốn đi cùng tỷ! Lần trước tỷ đi trong âm thầm, đệ tan học về không tìm được tỷ. Cho đệ đi cùng đi!”
Yến Thu Xuân chột dạ, lần trước lúc nàng đi là đúng lúc Đông Đông kết thúc kì nghỉ, nàng lại không hề hay biết, càng không có động tĩnh gì, nàng chỉ âm thầm rời đi. Không ngờ đứa trẻ này lại thích nàng đến vậy, đòi đi cùng bằng được.
Uyển Nhi thì nước mắt lưng tròng: “A Xuân tỷ tỷ, muội không muốn tỷ đi đâu!”
Tiêu Bình Thịnh cũng có chút không nỡ, nhưng cậu bé lớn tuổi hơn, hiểu chuyện hơn, đối mặt với hai đệ muội đang náo loạn vô lý, cậu bé dở khóc dở cười: “Mấy đứa đừng khóc nữa, A Xuân tỷ tỷ không phải đi luôn đâu, chỉ là đi về nhà mẫu thân mà thôi, đợi đến lúc tỷ ấy có thể thật sự thành thân với tiểu thúc thúc, gả vào nhà chúng ta rồi thì sẽ không rời đi nữa.”
Yến Thu Xuân: “…”
Nàng vừa muốn an ủi hai đứa trẻ thì bị lời nói này làm cho đỏ mặt tía tai.
Bình Thịnh à, cho dù ngươi có nghĩ như vậy thì cũng không thể trực tiếp nói ra thế chứ!
Tiêu Bình Thịnh chú ý đến ánh mắt u oán của nàng, ngỡ ngàng vò đầu: “A Xuân tỷ tỷ, có phải là tỷ đang ngại không?”
Yến Thu Xuân: “… Không có, đệ đừng nói nữa.”
Nàng gượng cười, xoa đầu đứa trẻ, nhìn hai đứa trẻ tiếp xúc với mình từ rất lâu, cười nói: “Ta không thật sự rời đi đâu, chỉ là đi đến ở trong thôn trong ngoại thành mà thôi, mấy đứa có thể thường xuyên đến đó.”