Yến Thu Xuân ngây người, vội đưa khăn tay cho nàng ấy lau nước mắt, dịu dàng nói: “Tỷ đừng khóc, có chuyện gì cứ nói với muội, tuy muội không có năng lực gì, nhưng đương nhiên có thể lắng nghe tỷ bất cứ khi nào tỷ cần.”
Triệu Thục Hoa khóc thút thít, lau nước mắt, khẽ nói: “Ta thành ra như thế này là do bị đuổi ra khỏi nhà…”
Nói đến đây, Triệu Thục Hoa cố nén nước mắt. Từ nhỏ nàng ấy đã phải xa nhà, tuy trong nhà làm buôn bán, còn có đệ đệ nhưng nàng ấy cũng không hẹp hòi, trước khi về nhà, nàng ấy còn cho rằng người trong nhà chắc chắn sẽ không ghét bỏ nàng ấy.
Nhưng sau khi về nhà, nàng ấy mới phát hiện ra mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Triệu Thục Hoa lớn hơn Yến Thu Xuân hai tuổi, thật ra nàng ấy đã thành thân, nhưng không may lại bị thổ phỉ bắt đi, sau đó được Tiêu Hoài Thanh cứu, được phụ thân tạm thời đưa về, nhưng vẫn nóng lòng đợi phu quân tới đón mình.
Phụ thân nàng ấy liền đi dò hỏi, mới biết được do nàng bị thổ phỉ bắt đi, mọi người bên phía nhà chồng đều đã biết cả, phu quân không muốn bị mang tiếng là đội nón xanh nên mới chần chừ không tới đón nàng ấy về.
Triệu Thục Hoa không đành lòng, liền dẫn theo người trở về nhà mẹ đẻ.
Nàng ấy không muốn như vậy, bị cướp không phải điều mà nàng ấy muốn, nàng ấy không làm gì sai cả.
Nhưng nhà chồng lại đối xử với nàng ấy rất quá đáng, mở miệng ngậm miệng đều cho rằng nàng ấy không trong sạch, ví nàng ấy như một đôi giày rách, được về làm vợ lẽ đã là vinh hạnh của nàng.
Lúc đi Triệu Thục Hoa phải nhẫn nhịn, khi trở về nàng ấy cũng phải nhẫn nhịn. Trước đây, phu quân phải dựa vào gia đình nàng ấy để có đủ điều kiện nuôi dưỡng học giả, sau khi biết chuyện, nàng ấy đã tới gây rối với nhà chồng và đánh hắn ta túi bụi.
Nàng ấy tức giận vì phu quân của mình muốn hưu thê(*), nhưng nàng ấy quả quyết không đồng ý chuyện này, hắn ta muốn ly hôn để có thể dễ dàng tái hôn với người khác, thật đúng là không công bằng.
(*) Hưu thê: đây là một hành động ám chỉ nếu như người vợ phù hợp đủ 7 cái “Xuất” thì sẽ bị người chồng và nhà chồng yêu cầu ly hôn.
Nhà chồng nàng ấy không lập tức tới đón nàng, dựa vào việc nàng ấy nói lời chế nhạo họ nên giảm bớt của hồi môn của nhà nàng ấy, để nàng ấy độc thân trở về, nếu không sẽ không cho nàng ấy lấy chồng, đồng thời sẽ huỷ hôn với nàng ấy. Lúc này Triệu Thục Hoa tìm đến mọi người trong nhà để xin giúp đỡ, lại bị cự tuyệt, vì phụ thân nàng ấy không cho nàng ấy ly hôn.
Ông ấy cho rằng làm vậy rất mất mặt, càng sợ chuyện nàng ấy bị thổ phỉ bắt đi bị bại lộ, ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của các tỷ muội khác trong nhà, thậm chí còn cho rằng có thể để cho phu quân của nàng ấy gặp gỡ các nữ nhân khác.
Người này thi đỗ khoa cấp cao trung, sau đó trở thành học giả ở Hàn Lâm Viện tại kinh đô, nhưng lần này phải đến Vũ thành – một thành nhỏ, tương lai sáng lạn, hơn nữa hắn ta còn là m.á.u mủ của một gia tộc lớn như Triệu gia, thành tích học tập trước đây không tốt, trước khi cưới nàng ấy, đây cũng là lí do nàng ấy nhìn trúng nhà chồng từ rất sớm.
Vì vậy nên phụ thân nàng ấy sẵn sàng đánh nàng ấy, thậm chí còn cho hắn ta một nơi ở tốt, buộc hắn ta không được ly hôn với nàng ấy, còn cho phép hắn ta nạp thiếp.
Triệu Thục Hoa không hiểu, nhưng không có người trong nhà mẹ đẻ hỗ trợ, thấy cũng không lấy lại được của hồi môn, nàng ấy chỉ đành cắn răng từ bỏ của hồi môn, cầm đơn ly hôn về nhà, không ngờ lại bị phụ thân đứng ngoài cửa ngăn cản, buộc nàng ấy trở về nhận sai với phu quân.
Nàng ấy cũng là người quật cường, nếu phụ thân nàng ấy không đồng ý, nàng ấy sẽ không quay về, nàng ấy có thể tự nuôi sống chính bản thân mình.
Triệu Thục Hoa cũng không phải người không có một xu dính túi, nàng ấy lập tức đến Vụ thành, thuê một phòng trọ, bắt đầu làm bánh tôm, nàng ấy rất thích ăn bánh tôm, từ nhỏ đã làm rất giỏi, mẫu thân nàng ấy liền trả tiền thuê một trù tử đến dạy nấu ăn tại nhà, để nàng ấy dễ học hơn.
Như vậy cũng tốt, nhưng nàng ấy thân là nữ tử, phụ thân cho rằng đích thân lộ diện sẽ rất mất mặt, nhiều lần sai người đến khuyên bảo nàng ấy quay về, phu quân cũng thường xuyên tới đây quấy rối nàng ấy, để khiến bản thân vui vẻ, nàng ấy bắt đầu tính đến chuyện rời khỏi Vụ thành.
Vừa lúc Tiêu Hoài Thanh đến Vụ thành mua đặc sản, khi đi ngang qua, Triệu Thục Hoa nhận ra chàng, thế nên liền gọi một tiếng.
Tiêu Hoài Thanh là người tốt, sau khi nghe qua về kinh nghiệm của nàng ấy, chàng liền hỏi liệu nàng ấy có muốn đến kinh đô không.
Vì thế lúc này, nàng ấy mới xuất hiện trước mặt Yến Thu Xuân.
Triệu Thục Hoa gan dạ, hòa nhã, có thể nghiến răng nghiến lợi cố gắng làm ăn, cũng có thể đương đầu với khó khăn, dù đến sống ở bất cứ thành nào, nàng ấy tin rằng chỉ cần mình có tay nghề, dù ở đâu cũng có thể sống được, đặc biệt là khi nàng ấy gặp được quý nhân như Tiêu Hoài Thanh.
Yến Thu Xuân nghe xong, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân – Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Là một người hiện đại, nàng không đủ gan dạ như Triệu Thục Hoa, ngược lại còn cảm thấy rất đau lòng, trải nghiệm của nàng ấy rất giống với nguyên chủ, nhưng nguyên chủ không được kiên định như nàng ấy.