Nàng nấu canh này rất ngon, hương vị bún gạo được nấu lên cùng lại càng ngon hơn, sợi bún mềm đến nỗi gần như không cần nhai là đã có thể nuốt xuống bụng rồi.
Húp một muỗng canh, thêm một miếng bún, Yến Thu Xuân rất tập trung khi ăn. Trước mắt như có gì đó chợt lướt qua, lập tức trong chén nhỏ của nàng có thêm một con tôm. Tiếp theo, Tiêu Hoài Thanh lại đưa thêm một con qua, thấy nàng nhìn mình, chàng cười yếu ớt: “Ăn nhiều một chút đi.” Yến Thu Xuân cười, gắp tôm lên bắt đầu ăn.
Tôm nấu lên không to như tôm bình thường, nhưng cảm giác ngọt hơn. Phải nói là vị của nó khá ngọt và thanh!
Yến Thu Xuân ăn xong mới nhớ trước khi xuất chinh có đưa khô heo cho Tiêu Hoài Thanh, lúc đó nàng rất buồn bực, rõ ràng không ngọt nhưng sao chàng lại li3m? Nhưng đến bây giờ, bỗng dưng nàng ý thức được cảm giác ngọt ngào từ đâu tới. Yến Thu Xuân ăn hết con tôm, bưng chén uống hết nước canh còn lại, lúc này bụng đã gần no. Nhưng bánh cuốn nàng vẫn còn chưa ăn!
Yến Thu Xuân gắp một miếng bánh cuốn cho vào chén.
Nàng gắp bánh nhân thịt, bên trên phủ xì dầu, bánh cuốn trắng nõn bị nhuộm thành màu nâu nhạt. Ăn một miếng cảm giác tan ra trong miệng còn mềm hơn trứng gà, lộ ra nhân thịt bên trong.
Có lẽ thịt được ướp gia vị từ sớm nên cảm giác vô cùng tươi, bắt đầu ăn cũng dễ nhai nuốt. Bánh cuốn có mùi vị thanh đạm, bên trong còn kẹp rau xanh, có lẽ rau xanh hơi nóng nên phải thổi một lúc mới có thể cho vào miệng.
Miếng bánh cuốn to cỡ lòng bàn tay, Yến Thu Xuân nhai nuốt mấy cái là đã ăn xong. Còn một giọt nước tương trượt xuống khóe môi, nàng vô thức đưa lưỡi l.i.ế.m đi, vị mặn nhàn nhạt khiến nàng còn muốn ăn nữa! . Ngôn Tình Ngược
Bữa sáng được chia cho rất nhiều, nàng chưa no nên đưa đũa lên gắp một lần nữa. Cuối cùng một mình Yến Thu Xuân ăn hết hai cuốn rưỡi, một chén bún tam tiên nhỏ. Một mình Tiêu Hoài Thanh ăn hết một bát bún tam tiên và số bánh cuốn còn lại. Yến Thu Xuân ngẩn người, vốn đã biết Tiêu Hoài Thanh ăn nhiều nhưng lượng ăn còn nhiều hơn lúc trước thì phải?
Tiêu Hoài Thanh lau miệng, giải thích nói: “Ta sợ lãng phí nên mới ăn hết, bây giờ thì lại thấy hơi no rồi.”
“Vậy buổi trưa làm ít hơn thế này nhé?” Yến Thu Xuân hỏi.
“Ừm.” Tiêu Hoài Thanh gật đầu.
Bên này hai người đang bàn phải ăn món gì. Trên dưới hoàng cung lại đang suy nghĩ nếu hoàng đế chế.t phải làm sao bây giờ. Lục quý phi bị cấm túc ba tháng đã công khai đi ra cung điện của mình đến vấn an hoàng đế, cả cung điện không ai dám ngăn cản.
Không có thái hậu, không có hoàng hậu, trong hậu cung Lục quý phi là lớn nhất. Tạm thời tiền triều không quản được hậu cung, bà ta muốn làm gì cũng không ai phản đối.
Lão hoàng đế nằm yếu ớt trên giường bệnh, thân thể mập mạp đè lên trái tim ông ta. Nhiều lần bị tức giận đến ngã bệnh như thế, thân thể của ông ta đã không chịu được từ lâu, có thể chống chọi cũng vì không cam tâm chế.t đi như thế. Nhưng bây giờ dường như hít vào thì nhiều thở ra thì ít.
Lục quý phi khóc sướt mướt, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má, thoáng nhìn qua thấy dáng vẻ của lão hoàng đế như thế thì giật mình. Bà ta quỳ gối bên giường, khóc to: “Bệ hạ, ngài không thể xảy ra chuyện được! Nếu ngài xảy ra chuyện, chúng ta phải làm sao đây?! Lão Ngũ đâu?”
Lục quý phi vừa kêu khóc gào lên thì phát hiện nhi tử không có ở đây nên bắt đầu sốt ruột, quay đầu lại phát cáu với ma ma: “Lão Ngũ đâu? Còn không mau gọi hắn đến đây!” Ma ma vội lĩnh mệnh rời đi, Lục quý phi lại bắt đầu trách cứ thái y: “Đã tới chẩn trị cho bệ hạ hết chưa?! Sao lại ít người như thế?”
“Ở chỗ Tuyên Vương chẳng phải để hai người lại là được rồi sao? Bệ hạ quan trọng hơn chứ!”
“Nếu bệ hạ không khỏe lên được, các ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể sống tốt!” Sau khi trút giận xong, Lục quý phi mới yên tâm trơ mắt nhìn lão hoàng đế, tự hỏi kết quả xấu nhất, nếu ông ta chế.t thì phải làm sao bây giờ?
Bây giờ Xương Vương thế lớn, trước hết phải hại chế.t Xương Vương, Hoài Vương không thích quyền thế, chắc sẽ không tranh với con của bà ta.
Nhất định phải nhanh lên một chút…
Tay bà ta run lên, ánh mắt nhìn lão hoàng đế càng trở nên yếu ớt, lệ rơi đầy mặt. Lão hoàng đế không biết trong lòng bà ta nghĩ gì, trái lại vô cùng vui mừng nắm c.h.ặ.t t.a.y mềm mịn của quý phi. Ông ta cất giọng già nua khàn khàn khó nghe: “Ái phi không cần hoảng sợ như thế, trẫm sẽ không chế.t dễ dàng vậy đâu!”
Ai biết kiếp sau có thể được làm hoàng đế nữa hay không? Đương nhiên đời này phải làm cho đủ vốn. Không thì sao ông ta lại chậm chạp mãi không chịu lập thế tử?
Tuổi càng lớn càng cảm thấy mọi người không có ý tốt với mình, tất cả mọi người đều muốn ông ta chế.t, muốn vị trí dưới m.ô.n.g ông ta.
Cho dù Nhị nhi tử được ông ta tin tưởng thì cũng như thế mà thôi.
Bọn họ càng có bản lĩnh thì ông ta càng sợ hãi.