Bọn chúng liếc nhìn nhau, phát hiện bí mật của tiểu thúc thúc thì thầm vui vẻ. Một người nằm trên nhuyễn tháp, một người nằm trên giường ngoan ngoãn đắp chăn, nhắm mắt lại, sau đó dùng giọng nói non nớp lừa gạt nàng.
“Đệ ngủ đây!”
“Muội cũng ngủ luôn đây!”
Yến Thu Xuân cười bất đắc dĩ, vén lại chăn cho Đông Đông sau đó trở lại trên giường rồi nằm xuống. Chỉ là trong tay nàng vẫn nắm chặt đồ chơi mới cướp được. Chàng bện từ khi nào vậy nhỉ?
Chàng chỉ nhàm chán nên làm giế.t thời gian thôi sao?
Không thì làm sao không nói với nàng, mà đợi khi nàng dọn dẹp mới phát hiện ra? Lúc đi, Tiêu Hoài Thanh đã thu dọn hết mọi thứ trên giường vô cùng ngay ngắn, nên khi Thủy Mai tới thu dọn cũng không sờ vào.
Yến Thu Xuân nghĩ thế, nàng nhìn một lát. Sợ hai đứa bé ngủ nơi lạ sẽ bị hoảng sợ nên nàng không dập tắt nến, tia sáng hơi sáng vẫn để nàng nhìn thấy đồ trong lòng bàn tay. Mấy đồ chơi được bện bằng cỏ, hai con thỏ, hai con bướm. Ngoại trừ cánh bướm bị đè bẹp chút xíu thì những cái khác vẫn còn nguyên.
Nàng nghĩ một lúc, để bốn thứ này lên tủ đầu giường, sau đó nhắm mắt lại. Chơi với trẻ con rất tốn sức, chơi với trẻ con tập võ còn mệt mỏi hơn, nàng mệt mỏi đến nỗi tay chân rã rời, nhờ vậy mà dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
*
Ngày hôm sau.
Khi Yến Thu Xuân thức dậy là buổi sáng sớm.
Nàng ngủ sớm, lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ dẫn đến thức dậy cũng sớm. Nàng vừa dậy một lúc, hai đứa bé cũng thức dậy theo.
Ba người cùng mở đôi mắt m.ô.n.g lung buồn ngủ đi rửa mặt, mặc dù trước đó ở Tiêu phủ, nàng và hai đứa bé dính lấy nhau cả ngày, nhưng đây là lần đầu tiên cùng nhau rời giường, cùng nhau rửa mặt.
Lúc đánh răng Đông Đông còn bày đầu, cố ý hắt nước vào Yến Thu Xuân, khiến Yến Thu Xuân đánh m.ô.n.g mỗi người ba cái.
Uyển Nhi ngoan ngoãn, Đông Đông cũng ngoan ngoãn.
Yến Thu Xuân thoa phấn cho hai đứa bé, nhéo gương mặt non mịn kia, liền cảm thấy hâm mộ không thôi. Trẻ con tốt như thế, làn da mềm mịn của trẻ con như này khiến cho người lớn có vung roi thì cũng không đuổi theo kịp.
Uyển Nhi bụm mặt lui lại một bước, cảnh giác nói: “A Xuân tỷ tỷ! Tỷ đừng nhéo nữa, muội đã thoa phấn rồi!”
Yến Thu Xuân thu tay lại, ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy được rồi, ăn cơm đi.” “Vâng!”
Nhắc đến chuyện này, hai đứa bé không buồn ngủ nữa, nắm tay nàng nhanh chóng đi ra ngoài.
Đến đại sảnh ngoại viện, Trầm Bình Nghiêm và Tiêu Bình Thịnh đã ngồi ăn sáng ở bên trong.
Hôm qua ăn nhiều khoai tây rồi nên sáng nay ăn thanh đạm một chút, là cháo hoa thêm dưa muối hoặc đường trắng, dựa vào sở thích mà cho vào. Yến Thu Xuân thích ăn dưa muối, dưa muối là do người trong điền trang làm, đậu đũa ngâm giấm, vị chua chua giòn giòn.
Sau khi nàng lấy về thì cho thêm ớt xào, nhiều vị cay hơn thì khi ăn với cơm sẽ ngon hơn.
Một miếng đậu đũa ngâm chua, cộng thêm một miếng cháo trắng thơm ngọt, những gì còn sót lại sau khi cho vào miệng là mùi vị thơm lừng, hương vị này phải nói là ăn rất ngon.
Ăn xong, Yến Thu Xuân nhân tiện nói: “Hôm nay chúng ta sẽ làm gì nhỉ? Ai có ý kiến gì không?”
Trầm Bình Nghiêm áy náy nói: “Dì Yến, mai ta phải rời đi nên hôm nay không ở đây cả ngày được. Chậm nhất đến chiều phải thu dọn đồ đạc.”
Yến Thu Xuân kinh ngạc: “Sao rời đi sớm thế?”
“Vâng.” Trầm Bình Nghiêm nghiêm túc nói: “Kinh đô có việc, trong nhà cũng có việc nên phải về sớm.”
Đông Đông và Uyển Nhi cũng kinh ngạc, bọn họ còn nhỏ không quan tâm chuyện này. Song, Tiêu Bình Thịnh biết cũng gật đầu theo, tỏ ý chính là như thế. Yến Thu Xuân thở dài một tiếng: “Vậy được rồi, đã như thế thì mọi người ăn cơm trưa rồi hãy về. Buổi trưa ta lấy khoai tây còn lại làm bột khoai cho mọi người ăn.” Mặc dù không nỡ nhưng Trầm Bình Nghiêm hiếm khi đến một lần, muốn ăn nhiều phải chờ khi thu hoạch khoai tây, nhưng chắc chắn lúc đó cậu bé sẽ không có ở đây.
Người bên ngoài không biết đến bột khoai tây nên làm không thể ngon miệng được. “Sao vậy?”
Ánh mắt Đông Đông sáng lên: “Bột khoai tây làm thế nào vậy ạ?”
Yến Thu Xuân đứng dậy: “Đi, dẫn mọi người đi làm thử thì sẽ biết.”
Làm bột khoai tây mất nhiều thời gian nên phải làm từ sớm một chút. May mà hôm nay dậy sớm, không thì Trầm Bình Nghiêm không kịp ăn rồi.
Khoai tây làm thành bột khoai cần phải lắng đọng. Đương nhiên bước đầu là cắt nát khoai tây, bước này hơi phiền phức. Vì bọn họ có nhiều người nên mỗi người phụ trách một quả, cầm d.a.o cắt, cắt nhuyễn thành vụn rồi cho lên băng gạc. Quá trình này thật sự rất nhàm chán.
Làm được một lát là Đông Đông không chịu nổi, nhưng bị Trầm Bình Nghiêm liếc mắt nên lại ngồi yên đó, cầm d.a.o làm rất nhiệt tình. Hai nha hoàn đứng sau lưng Đông Đông và Uyển Nhi, sợ bọn chúng làm mình bị thương.
Cuối cùng hai đứa bé không bị thương, thuận lợi kết thúc việc này. Hôm qua còn khoảng năm cân khoai tây, Yến Thu Xuân cho làm hết. Bã khoai đặt trong gạc để trong nước liên tục vò, giống như giặt khăn mặt vậy.