Người kể chuyện cười thầm, nói: “Lại còn không sao? Biết phố mỹ thực ở kinh thành không? Đều là các món ăn do Đức An Hương Quân nghĩ ra đấy, bảo đại thiếu gia chúng ta đi làm rồi, chắc chắn sẽ có được ít tiền, thật là một người tốt, nàng ấy dùng hết tiền để làm thức ăn cho chúng ta…”
Lời nói này khiến các đại thiếu gia ngưỡng mộ vô cùng: “Tướng quân thật tốt số quá, đính hôn với Đức An Hương Quân rồi, chúng ta cũng có phúc được ăn no!”
“Đúng thế, nếu ta có thể cưới được một nữ nhân tốt như vậy, ngày nào cũng sẽ lâng lâng như đang mơ. Bảo sao tướng quân đánh trận xung đến thế!”
Diêm Hướng cắm đầu ăn, nhưng tai vẫn hóng hớt, âm thầm gật đầu, vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị.
“Đúng vậy! Chính là như thế! Ngươi nói tướng quân tốt số, gặp được người tốt như Yến cô nương? Không chỉ làm món ngon cho ngài ấy, còn gửi cả quân lương, giúp chúng ta đánh đâu thắng đấy.”
Thật tuyệt vời!
Tiêu Hoài Thanh cũng cảm thấy thế, đồ không nhiều thì mỗi người một phần, ai cũng có thể được thưởng thức. Nhưng vì thế, chàng ăn vào cũng cảm thấy rằng đây chính là mỹ vị mà cả đời này mình không thể quên.
Muốn ăn thịt nơi chiến trường thật khó khăn biết nhường nào!
Nhưng lạp xưởng này lại có thể bảo quản lâu như vậy, trong lúc bọn họ mệt mỏi nhất thì bỏ ra ăn, không hề mốc mục, mùi vị vô cùng thơm ngon! Mặn cay mặn cay, chung quy là rất đưa cơm!
Màn thầu khiến người ta dễ bị nghẹn cũng vì thế mà trở nên ngon miệng hơn.
Tiêu Hoài Thanh ăn, đến tận khi có cận binh kích động chạy tới: “Tướng quân, bên ta lại đến thăm dò! Đã đến lúc cảnh giác như ngài nói rồi! Trong số chúng ta thật sự có nội gián!”
Tiêu Hoài Thanh: “… Đây là chuyện đáng tự hào à?”
Cận binh hậm hực, chẳng phải sắp bắt được nội gián rồi sao? Không vui hay gì? .
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Tiêu Hoài Thanh ăn vội miếng cơm cuối cùng, lau miệng, muốn trực tiếp nuốt xuống nhưng lại nghĩ đến lời Yến Thu Xuân nên đi tiếp hai bước, nhai từ tốn rồi mới nuốt thức ăn, nói: “Gọi đội Diêm Hướng tới đây, đừng cho nhiều người quá…”
“Vâng!”
Mệnh lệnh vừa được đưa ra, người phải lên đường thì lên đường, ai không có nhiệm vụ thì thủ vệ, tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác, đề phòng.
Đến khi kèn phát lệnh xuất binh vang lên, tất cả binh sĩ dốc toàn lực lao đi..
Trận chiến này, quân tiên phong thành công bao vây quân địch, tiện tay bắt được tướng lĩnh.
Rồi áp đảo mạnh như vũ bão. Tướng sĩ được ăn ngon, được huấn luyện giỏi, đánh trận sung mãn hơn bất cứ thứ gì, không chỉ lấy lại được thành trì đã mất trong thời gian ngắn, còn chiếm được hẳn ba cái nữa, khiến Tề quốc Quốc quân phải giậm chân bực tức, bản thân mình không thể đánh lại Tiêu Hoài Thanh, chi bằng chọn cầu hòa.
Bây giờ lão Hoàng đế đã được thay đổi, mấy hoàng tử gây chuyện tổn hại đến Đại Chu, nếu đánh tiếp sẽ không có lợi cho tình hình đất nước, thế nên Tiêu Hoài Thanh cũng đồng ý cầu hòa.
Để làm tín vật trao đổi, Tề quốc giao chứng cứ mà lão Hoàng đế và họ trao đổi với nhau ra.
Tiêu Hoài Thanh để lại một phần đội quân tiếp tục trấn thủ, Tiêu Hoài Thanh dẫn một nhóm quân về kinh thành.
Ngày cổng thành rộng mở đón chàng trở về, vẫn là tiếng hò reo long trời lở đất, dân chúng mong đợi đại tướng quân thắng trận quay về, ai ngờ đại tướng quân đi vào lại có đám người khua chiêng gõ trống đứng trước mặt, lớn tiếng: “Thái thượng hoàng và địch quốc câu kết, chỉ để làm tổn hại Tiêu Gia quân…”
“Thái thượng hoàng và địch quốc câu kết, chỉ để làm tổn hại Tiêu Gia quân…”
“Thái thượng hoàng và địch quốc câu kết, chỉ để làm tổn hại Tiêu Gia quân…”
Tiếng gào thét ăn sâu vào tâm trí mỗi người dân, họ kinh ngạch nhìn đại tướng quân như đang dung túng cho tất cả những gì đã xảy ra, cũng hợp lý hợp tình nghi ngờ lão Hoàng đế đã thoái vị.
Tiêu Hoài Thanh ngồi trên ngựa, nhìn xuống xung quanh, lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Ngày này, chàng đã phải chờ sáu năm rồi.
Chàng cưỡi ngựa, từng bước tiến vào hoàng cung, sau lưng là vô số dân chúng, đến cổng hoàng cung, ai nấy đều xuống ngựa, quỳ dưới đất, đồng thanh: “Mong bệ hạ trả lại công bằng cho Tiêu Gia quân!”
Dân chúng cũng quỳ xuống theo, hô to: “Mong bệ hạ trả lại công bằng cho Tiêu Gia quân!”
Trong tiếng hô, cổng cung bắt đầu mở ra.
Từ già đến trẻ tuổi đứng trước mặt.
Bên cạnh là một lão nhân được người khác nâng đỡ. Sức sống của lão nhân dần cạn kiệt, có thể quy thiên bất cứ lúc nào, đây chính là Thái thượng hoàng của Đại Chu, người bị họ đánh bại.
Để có thể giữ được cái mạng của ông ta để thảo phạt, người của thái y viện đã phải vắt óc suy nghĩ xem có cách nào kéo dài được sự sống của ông ta hay không.
Đứng sau lão Hoàng đế là văn võ bá quan, chỉ vì biến cố hoàng cung trước đó, mà bộ mặt quan lại đã thay đổi rất nhiều, trong đó có một Ngự Sử tiến lên, phẫn nộ nói: “Trấn Quốc công sao ngươi dám…”
Hắn ta chưa kịp nói dứt lời đã bị Tân đế khoát tay ra hiệu dừng lại.
Ngự Sử bất ngờ, cảm thấy vị Tân đế này dường như chẳng tức giận chút nào, bèn vội lùi về sau.
Những người khác trừng mắt nhìn hắn ta, tỏ ý: “Tên ngốc!”