Hai con vật này không đơn giản, Bào Hành Nhị càng nhìn càng cảm thấy bọn nó rất kỳ quái, sau khi báo cáo với Bạch Ô Nha, hắn ta nhanh chóng lần theo dấu vết của ngỗng trắng với báo trắng trên tinh cầu.
Hắn ta phát hiện ra rằng mỗi đêm, ngỗng trắng và báo trắng sẽ lang thang bên ngoài căn cứ của người trên tinh cầu, lẻn vào ăn cắp một ít thức ăn rồi chuồn đi.
Hôm nay suýt chút nữa hắn ta đã bắt được con ngỗng trắng, nhưng con báo trắng quá hung dữ, đòn tấn công của nó suýt chút nữa đã xé nát một cánh tay quang giáp của hắn ta, hắn ta gọi tinh hạm trợ giúp nhưng không có phản hồi, nhận ra có gì đó không ổn nên vội vàng quay lại.
Bên trong tinh hạm quá yên tĩnh.
Bào Hành Nhị nhìn thấy Bạch Ô Nha đang ngồi trên chiếc ghế cao quen thuộc của mình với vẻ mặt cô đơn và thê lương như một ông già góa bụa đang chờ con về.
Hắn vội vàng lắc đầu, đoàn trưởng của hắn không thể nào lại lộ ra vẻ mặt như vậy!
Quả nhiên, khi hắn ta lại nhìn về phía Bạch Ô Nha, sắc mặt Bạch Ô Nha chỉ có sự lạnh lùng, hắn mình đi tìm nhóm anh em đang thủ ở bên ngoài, muốn đi gặp chủ tinh cầu kia một lần.
Thời điểm khi Bào Hành Nhị nghe được anh em trên tinh hạm đã bị đối phương bắt hết đi, hắn cũng không hề cảm thấy giật mình, thậm chí còn có chút cảm giác quả nhiên là vậy.
Hắn ta nói với Bạch Ô Nha: “Đoàn trưởng, không bằng chờ tôi tìm người đến, rồi chúng ta hẵng đi đối phó đám người man rợ kia.”
Bào Hành Nhị không nghĩ đến thân là một hải tặc tinh tế, vậy mà có một ngày hắn ta lại đánh giá người khác là người man rợ.
Bạch Ô Nha lạnh lùng liếc qua Bào Hành Nhị: “Mày cho rằng tao không đối phó được với bọn nó à?”
Thực lực Bạch Ô Nha rất mạnh nên khá kiêu ngạo, Bào Hành Nhị thấy vậy nên nói: “Vậy hiện tại tôi xuất phát.”
Để Bạch Ô Nha ở lại, nhìn quả cầu bạc trong tay, đối với tinh hạm trống không mà cười lạnh. …
Căn cứ.
Tất cả hải tặc tinh tế bị Vân Ca bắt giữ đều bị nhốt trong một nhà tù tạm thời, nói là nhà tù, nhưng thực ra là một cái lồng sắt cực lớn.
Chiếc lồng sắt ở ngay bên cạnh người Kỳ Tích, Tưởng Chí Hổ và những người khác vẫn bị trói, họ nhìn những người của Ghost Hand bị nhốt trong lồng, rơi vào hoài nghi nhân sinh, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Hải tặc tinh tế lần lượt tỉnh lại còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, phát hiện mình bị nhốt trong lồng, phản ứng đầu tiên của bọn chúng là đập lồng muốn ra ngoài.
Lồng sắt có dẫn điện, kết quả của việc làm của bọn chúng là một đám nằm trên mặt đất và co giật.
Mấy người còn lại thấy vậy thì không dám tùy tiện nhúc nhích nữa. Bên ngoài lồng sắt có rất nhiều người bionic, ánh mắt của bọn họ rất kỳ quái, bên trong có chứa rất nhiều cảm xúc, nhiều nhất chính là tham lam.
Bối Hiểu Mẫn có thể nhìn thấy được sự tham lam tựa như những con nghiện cờ bạc, cô ta không hiểu tại sao người bionic lại có thể lộ những cảm xúc như vậy.
Cô ta sợ hãi lùi về phía sau, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng nuốt nước bọt, quay đầu nhìn lại thì thấy một người bionic khác đang vươn tay muốn túm lấy tóc cô ta.
Hùng Sơ Mặc: “Làm cái gì, làm cái gì là làm cái gì, rụt rè một chút đi! Mấy người vuốt m.ô.n.g mà ngẫm lại đi, đây đều là tù binh nhãi con bắt về, có liên quan gì đến mấy người!”
Người chơi: “Hic —— đều là người chung một tinh cầu, phân rõ tôi với cậu cái gì, nhãi con bắt về, cũng tính là bọn tôi bắt về, cho tôi giết, g.i.ế.c một tên thôi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng muốn g.i.ế.c một tên, mấy người đều có cơ thể thế hệ ba rồi, tôi còn chưa có đây này!”
“Chỗ này không đủ chia, chúng ta có tới 1000 người, bọn chúng chỉ có 300 người, chặt một cánh tay có tính là g.i.ế.c một người không?”
Đám người chơi thảo luận căng thẳng, suy nghĩ cách lấy được thủ sát, mà sau khi nghe được cuộc thảo luận của người chơi, người của Ghost Hand và Kỳ Tích không thể tin nổi, rốt cuộc trong ba phe ai mới là kẻ ác nhất.