Cảnh Trí hỏi, “Cô vừa phát hiện ra điều gì?”
Vân Ca nói: “Ừm… Trong số những người chơi mới, tôi cảm nhận được mùi vị của quân nhân, đã trải qua huấn luyện binh chủng đặc thù, không chỉ một người, còn đứng rải rác phân tán phạm vi, nhưng vẫn có thể phản ứng kịp thời với nhau, nhiều quân nhân như vậy đến đây chỉ để chơi trò chơi thôi sao?”
Cảnh Trí: “Có thể người chơi là người của bộ phận quốc gia thế giới. Người chơi bình thường sẽ không nghi ngờ đến trò chơi, nhưng một khi bộ phận quốc gia chú ý điều này, sẽ phát hiện có gì đó không thích hợp.
Thế giới thực với lớp vỏ trò chơi, cho dù nó trông giống trò chơi như thế nào, thì đó vẫn là thế giới thực và sẽ có người nghi ngờ.
Rất nhiều người bình thường có thể là sinh ra nghi hoặc mà thôi, vô luận nghĩ kỳ quái như thế nào, cũng sẽ không cho rằng đây là một tinh hệ thế giới khác…
Tuy nhiên, các quốc gia trong tinh hệ nơi người chơi sinh sống thì khác, quốc gia của bọn họ sẽ bảo vệ bọn họ, loại bỏ mọi yếu tố khả nghi ảnh hưởng đến sự ổn định của quốc gia, đảm bảo người dân được sống trong môi trường hòa bình và hạnh phúc, nếu thấy có gì đó bất ổn sẽ điều tra đến cùng để đảm bảo bình yên cho người dân.”
Vân Ca nghe xong lời Cảnh Trí nói, cảm thấy rất thú vị.
Tinh hệ của cô không có khái niệm quốc gia, mọi thứ đều được phân chia bởi tinh cầu, các tinh cầu có thể lựa chọn tham gia liên minh hoặc không, liên minh tuy miệng luôn hứa hẹn sẽ bảo vệ các tinh cầu tham gia, nhưng thực tế khi tinh cầu gặp phải các loại thiên tai nhân họa thì chỉ có thể dựa vào bản thân mình, tham gia liên minh chỉ là không để bất hòa mà tàn sát các tinh cầu trong liên minh.
Nếu tinh cầu gặp tai họa không thể cứu vãn thì di cư sang tinh cầu khác, nếu điều kiện của tinh cầu này không tốt thì tìm tinh cầu có điều kiện tốt hơn để sinh sống.
Tinh cầu cũng không có luật lệ nào bắt buộc phải bảo vệ người nhập cư, nếu có chủ tinh cầu nào hứa với tinh cầu đó sẽ làm mọi cách để bảo vệ cư dân trên tinh cầu, khiến họ sống hạnh phúc, ổn định thì số lượng người nhập cư trên tinh cầu đó chắc chắn là đếm không xuể.
Vân Ca cảm thấy người chơi thật hạnh phúc, trách không được bản chất bọn họ lại ngây thơ, đáng yêu như vậy. Cảnh Trí cũng có cùng quan điểm với Vân Ca, hắn hỏi: “Cô dự định xử lý mấy người này như thế nào?”
Vân Ca: “Trước cứ chờ xem bọn họ có làm hành động gì không, xem bọn họ dự định làm gì, không cần theo dõi bọn họ… À đúng rồi, phát tài khoản Thiên Tế cho bọn họ trước, tôi rất tò mò thực lực quân nhân ở thế giới của bọn họ như thế nào.”
Nếu có thể tham gia vào tiểu đội thu hoạch của cô thì càng tốt hơn nữa.
Vân Ca không khỏi chán nản khi nghĩ đến tiểu đội của mình mới chỉ có một thành viên, không khỏi buồn bực, chỉ có thể mang người sắp xuất sư có đủ tư cách sử dụng quang giáp là Thiển Hạ, Hùng Sơ Mặc và mấy người khác nỗ lực, nhưng bọn họ vẫn không thể đáp ứng tiêu chuẩn Vân Ca muốn.
Có lẽ mấy quân nhân quốc gia đó, có thể có nhân tài cô muốn thì sao?
Nghĩ đến đây, tâm tình Vân Ca trở nên rất tốt.
Cô kiểm tra căn cứ của mình, ánh mắt dán chặt vào ba anh em đang đánh bài ở góc đối diện, mỗi lần thấy đều ngứa mắt vô cùng.
Hỏa Tước Tước, Vệ Tư Lý và Ban Phạn giật mình một cái, ôm lấy nhau, sau khi thấy là Vân Ca thì khóc không ra nước mắt: “Nhãi con, sao lại là cô?”
Sau khi trải qua cảm giác khủng hoảng nhiều lần, ba anh em cuối cùng phát hiện ra rằng nguồn gốc của cơn khủng hoảng là Vân Ca và Cảnh Trí.
Vân Ca nhìn bọn họ chằm chằm, “Tiến vào Thiên Tế để kích hoạt tinh thần lực, tôi sẽ cho các anh một tuần. Nếu các anh kích hoạt sớm, các anh sẽ có nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi. Một tuần sau tôi sẽ lại đến tìm các anh.”
Hỏa Tước Tước, Vệ Tư Lý và Ban Phạn nghiêm túc cúi chào: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”