Đề cập đến quang giáp, hành động săn thú lần này lại không thể sử dụng quang giáp. TU787 nói Tuyết Yêu không thích quang giáp, nơi có quang giáp xuất hiện, chúng nó không phải sẽ vô cùng cảnh giác không xuất hiện, mà là sẽ bạo tẩu và vây lại ẩu đả.
Mặt khác, Tuyết Yêu chỉ có hứng thú đối với m.á.u thịt.
Bởi vậy, lần hoạt động săn thú này Vân Ca là mồi.
Người chơi ngân nga trong miệng bài hát tự cải biên: “Tôi chơi đánh đu cùng nhãi con”, vai chính trong ca từ là Vân Ca.
Đây là lần đầu tiên Vân Ca nghe thấy ca khúc lấy cô làm vai chính hoàn chỉnh ở trong miệng người chơi truyền ra.
Người chơi: “Tôi một mình bay ra ngoài khung trời, nhìn Hải Hoàng liên mình cùng hải tặc kia đều bị tôi đánh bẹp…”
Vân Ca: “?”
Dưới ánh sáng, tác phẩm tượng băng hiện lên vô cùng lộng lẫy.
Phượng Hoàng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên tác phẩm tượng băng, vuốt ve mặt mình, nói: “Trên thế giới này sao lại có thể có người đẹp như tôi đây! Cô thấy sao?”
Ngư Phụ bị hắn nắm lấy, im lặng nhắm mắt, nói: “Đúng vậy.”
Câu trả lời của cô vô cùng hờ hững và có lệ.
Phượng Hoàng hừ một tiếng, hắn nhìn về phía những người còn lại trong đội, lắc đầu: “Các người không quan tâm đến cách ăn mặc của bản thân là không được.”
Hắn cảm thấy một người xinh đẹp như mình và đội nhóm giản dị này không hợp nhau tí nào.
Trừ Phượng Hoàng ra, tất cả những người khác trong đội đều là người từ các cơ quan chính phủ, còn hay gọi là đội quốc gia. Ngoài phong cách đặt tên của hắn khá giống với những người khác trong đội ra, thì những điểm khác của hắn và họ đều khác nhau hoàn toàn.
Phượng Hoàng nhìn nhóm nhỏ trước mặt đi lung tung, nhìn lại đội ngũ không cần cố ý điều chỉnh vẫn rất gọn gàng của mình.
Hắn than thở: “Các người làm gì vậy, chơi game mà như đang huấn luyện quân sự. Trước đây trong khu bình luận phòng livestream Hắc Thổ tôi còn nói trò chơi này vượt trội hơn nhiều so với các trò chơi khác trên thị trường, giống y như thật. Liệu có cơ quan bí mật nào của nhà nước đến điều tra không, các người không phải là những người đó chứ?” Mọi người: “?!?!”
Ngư Phụ đứng gần Phượng Hoàng nhếch mép: “Anh thật là biết đùa.”
Phượng Hoàng nhún vai: “Nếu các người thật sự là nhân viên cơ quan chính phủ, tôi thật sự cảm thấy lo lắng cho đất nước chúng ta, sao lại phái đám người không biết ngụy trang đến làm nhiệm vụ, thật ngu ngốc.”
Ngư Phụ: “Haha, vậy sao?”
Phượng Hoàng liếc xéo họ: “Nghe nói các người đến từ cùng một thôn, nhìn cách ăn mặc của các người, chắc hẳn là binh sĩ vừa mới xuất ngũ phải không? Trước đây chưa chơi qua trò chơi thực tế ảo à? Thả lỏng nào, nhiều người chơi khác đều cho rằng các người rất kỳ lạ.”
Những người trong đội quốc gia nghe Phượng Hoàng lải nhải liên tục, trong lòng cảm thấy khó chịu không hiểu sao lại có người nói nhiều như vậy, hắn không thấy mỏi miệng à.
Phượng Hoàng xác thật có chút mỏi miệng, hắn lấy chai nước từ túi xách rồi uống, sau đó tiếp tục nói chuyện, cho đến khi họ đi đến một ngọn núi tuyết.
Số lượng tác phẩm tượng băng trên ngọn núi tuyết rất nhiều, các tác phẩm điêu khắc ở vị trí khác nhau đều hướng về phía đỉnh núi.
Chắc hẳn đây là ổ của Tuyết Yêu Vương.
Khi người chơi tiến vào khu vực núi tuyết, không có gì xảy ra. Chỉ khi Vân Ca bước lên tuyết, tuyết trên núi lập tức rung động và có xu hướng tạo thành một vụ tuyết lở.
Mọi người liền biết được, Vân Ca không những không thể làm mồi câu, mà thậm chí cô còn không thể đi cùng họ lên núi.
Hùng Sơ Mặc vỗ n.g.ự.c hứa: “Nhãi con, hãy yên tâm, chúng tôi sẽ cắt đầu tên Tuyết Yêu Vương về đưa cho con chơi đá banh!”
Người chơi khác: “Tuyết Yêu tàng hình, làm sao anh biết đâu là đầu nó?”
Vân Ca nhìn theo thân ảnh người chơi dần đi lên núi, cô lo lắng.
Nếu tất cả người chơi đều bị c.h.ế.t trên núi, cô sẽ phải chi rất nhiều tiền để hồi sinh cho họ.
Cô lại nghĩ đến việc có nhiều người chơi đã sử dụng thân thể bionic thế hệ 3, mặc dù không thể sử dụng tinh thần lực trên tinh cầu, nhưng thể chất của họ đa phần đều mạnh hơn trước, ngay cả khi không thể đánh lại, cũng có thể trốn thoát được.