Nhóm giáo sư đều cảm thấy như vậy không ổn, đây là dùng ngoại lực xen vào trận đấu, đã thuộc vào một loại gian lận.
Mấy học sinh của học viện Quang Giáp Thần Châu sau khi nghe xong liền vỗ tay: “Được, phương pháp này rất tốt, chúng ta sẽ áp dụng nó trong cuộc thi đấu đội!”
Người chơi giơ ngón tay cái lên với học sinh Thần Châu: “Mấy đại ca có tầm nhìn xa, chúng ta đều là một nhà, tương lai có thể giúp đỡ lẫn nhau!”
Học sinh Thần Châu cũng giơ ngón tay cái lên: “Không vấn đề!”
Mấy âm thanh cản trở nhỏ nhẹ của giáo sư không ảnh hưởng gì được đến người chơi và học sinh còn đang reo hò.
Toàn bộ sân đấu, chỉ nghe được hai câu nói ——
“TU787 tất thắng!”
“Quang Giáp Thần Châu tất thắng!”
Hơn phân nửa tuyển thủ dự thi đều mang tâm trạng sắp sụp đổ rồi.
Lòng tự tin và khí thế của người chơi cùng đám học sinh của học viện Quang Giáp Thần Châu chưa bao giờ tăng vọt đến thế này.
Cũng không phải do bọn họ nghe thấy âm thanh cổ vũ nên làm tăng sự hưng phấn, mà là sự sa sút của đối thủ khiến cho bọn họ cảm thấy rằng mình đã vượt qua tuyển chọn một cách hết sức nhẹ nhàng.
Nếu tất cả tuyển thủ quay lại tham gia tuyển chọn đều là người thân kinh bách chiến, âm thanh cổ vũ cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều như thế đối với họ.
Nhưng ở Thiên Tế có rất nhiều tuyển thủ ôm tâm lý dựa vào vận may đến thi tuyển chọn cuộc chiến quang giáp, căn bản là bọn họ không có nhiều kinh nghiệm tham gia các cuộc thi đấu lớn, trường hợp như thế trong nháy mắt làm bọn họ mới đầu trận đã hoảng loạn, bị đánh bại trên sân, mất đi tư cách tuyển chọn.
Âm thanh cổ vũ đã tiễn nhóm người đầu tiên ít nhất là trên mặt tinh thần không đủ tiêu chuẩn đi, những người còn lại, thanh âm cổ vũ cố lên hay tiếng hét hò thật ra chẳng ảnh hưởng đến họ mấy. Các quang giáp đang đánh một trận chiến lớn trên lôi đài, có cận chiến, hoặc công kích trong góc loại nào cũng có.
Ở trên lôi đài của Thiển Hạm ngoài cô ra không còn người chơi nào khác, không giống như mấy người Hùng Sơ Mặc hay là Quảng Trúc Kỷ còn có đồng bọn cùng hợp tác.
Lòng cô tràn đầy sự hưng phấn, mỗi một giọt m.á.u ở trong cơ thể đều đang kêu gào nó muốn chiến đấu, cô bước ra một bước nhỏ, quang giáp tự biến mất tại chỗ, lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau mục tiêu của cô.
Chém ra một quyền ——
Loại bỏ một người!
Vân Ca vẫy cờ nhỏ “quá đỉnh” ở trong tay, Sở Thăng Lợi ở bên cạnh cô hỏi: “A, tại sao lại chỉ dùng một loại phương thức công kích, không lắp ráp vũ khí loại khác sao?”
Vân Ca gật đầu, “Đúng vậy, cô ấy nói không cần vũ khí khác.”
Quang giáp của Thiển Hạ ngoài găng tay ra thì không trang bị vũ khí dư thừa nào khác, thật ra Vân Ca thật sự ưu ái cô ấy, cô đã từng hỏi Thiển Hạ có yêu cầu các vũ khí khác hay không, chỉ cần ở trong tầm giá cô đều có thể chi trả.
Thiển Hạ lại nói, cô ấy chỉ cần găng tay là được, Vân Ca dựa vào yêu cầu của cô, đặc biệt tạo cho cô một bộ găng tay.
Găng tay gắn lên cánh tay quang giáp là loại găng tay quyền anh, lại chẳng có điểm bất hợp lý nào, ở chỗ khớp xương có gai nhọn, như thể găng tay hợp thể lại thành một cùng với nó.
Vũ khí không đặc sắc này ở trên tay Thiển Hạ lại sở thành vũ khí hủy diệt!
Thật ra trăm người ở trên lôi đài lúc tiến hành thi đấu cũng có quy tắc cần tuân thủ, trước tiên liên thủ lại đối phó với nhân vật nhìn qua mạnh nhất, sau đó những người còn lại sẽ lại quyết đấu lần nữa, chỗ lôi đài của Thiển Hạ có không ít người làm như vậy.
Thiển Hạ đứng ở góc lôi đài không di chuyển, quang giáp của cô giống như do con nít thiết kế ra, lại còn là quang giáp sơ cấp, ở trong mắt người khác căn bản không có tính uy hiếp, cho nên không có ai thèm quan tâm tới cô.
Thẳng cho đến khi cô ra tay lặp đi lặp lại mấy lần đánh bại năm sáu người, tập thể các tuyển thủ đang vây quanh lại một bộ quang giáp cao cấp mới chú ý đến cô.