Nhóm người chơi này không chút do dự trực tiếp quỳ xuống, gào khóc, chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy nước mắt: “Bọn tôi sai rồi!”
Vân Ca: “…” Giơ rìu lên nửa ngày không xuống tay được.
Cô chịu thua đám người chơi không có chút tự trọng này.
Người chơi khác thấy thế lập tức xúi giục: “Nhãi con, đừng buông tha cho bọn họ, lần sau bọn họ chắc chắn sẽ lại làm tiếp, nếu như em không xuống tay được, để bọn tôi làm!”
Những người chơi còn đang quỳ trên mặt đất quay đầu lại quát: “Mấy người có còn là người không!”
Vì thế, nhóm người chơi này liền thay Vân Ca dạy dỗ đám người chơi nhảy múa.
Nhóm người chơi này tay cầm xẻng nấu ăn, ra sức đánh đám người chơi nhảy múa, làm bộ làm tịch dạy dỗ bọn họ: “Mấy người nhìn lại đi, có biết thế nào là tôn trọng chủ tinh cầu không, chúng ta có thân phận gì, người bionic của chủ tinh cầu, mấy người nhảy múa ở trước phòng của chủ tinh cầu, cực kỳ thiếu tôn trọng, đáng đánh!”
Người chơi bị đánh vặn vẹo thân mình: “Á, mạnh hơn nữa đi.”
Những người chơi đánh người liền mắng: “Xem như mấy người giỏi.”
Vân Ca nhận ra người chơi là một đám có tư duy hoàn toàn khác biệt, so đo với bọn họ chẳng có gì hay ho cả, chuyện mà bọn họ làm thật ra cũng không có ác ý, nói cho cùng cũng chỉ vì hai chữ “chơi vui” mà thôi.
Nhưng cũng bởi vì như vậy mà bọn họ có thể làm ra những việc không thể tưởng tượng được, có đôi khi còn có thể nói là đáng sợ.
Sự dung túng của Vân Ca khiến cho người chơi hiện tại ngày càng không biết phép tắc gì cả, đã đến lúc cần có chế độ quản lý và người lãnh đạo người chơi.
Vân Ca như có điều suy nghĩ mà đem theo Tiểu Tỏa Niệt đi qua thảo nguyên rộng lớn trở về phòng ngủ.
Để lại đám người chơi vừa rồi còn vui vẻ cười đùa hai mặt nhìn nhau, bọn họ vô cùng bất an trao đổi ánh mắt, nhỏ giọng nói thầm: “Chúng ta chơi đùa quá trớn khiến nhãi con tức giận rồi sao?” Người chơi vò đầu, có chút không biết phải làm sao.
Trò chơi đề cao tính tự do, mỗi người chơi có mỗi phương thức chơi khác nhau, cùng với việc đề cao tính tự do của Tinh Cầu Của Chúng Ta, độ thông minh của NPC bên trong cũng rất cao, có phải hành động của bọn họ đã khiến cho NPC sinh hoạt trong thế giới trò chơi cảm thấy không vui?
Có người nói cần gì để ý tới suy nghĩ của NPC, chơi vui vẻ không phải tốt rồi sao, NPC trí năng cho dù thông minh, cũng chỉ là một NPC.
Nhưng những người chơi ở đây, đặc biệt là những người chơi từ đợt đầu tiên và đợt thứ hai, có thể nói bọn họ đều do Vân Ca cầm tay chỉ dạy trưởng thành, bọn họ cho rằng giữa mình và Vân Ca có cảm tình đặc biệt.
Ví dụ như cùng làm sai một việc, Vân Ca sẽ dạy dỗ bọn họ, mà sẽ không dạy dỗ những người chơi đợt ba và những đợt sau đó.
Loại cảm giác này cũng giống như bọn họ là m.á.u mủ, những người vào sau chỉ là nhận nuôi, loại cảm giác tự hào khi được NPC quan tâm và yêu thích.
Người chơi càng nghĩ càng cảm thấy nhãi con nhất định là đang tức giận, nghĩ lại nhãi con nhà bọn họ là một đứa bé thật đáng thương, một cô bé lương thiện, đáng yêu, ôn nhu, hoàn mỹ như vậy, có được sức mạnh khổng lồ nhưng lại không bao giờ lợi dụng người khác, cũng sẽ có cảm tình khi đối xử với người bionic, thế nhưng lại bị bọn họ chọc giận.
Nhãi con yêu quý bọn họ nhiều như vậy, một người keo kiệt lại yêu tiền như vậy, bị bọn họ dụ dỗ hai câu lại cho mượn tiền.
Đáng giận, người chơi càng nghĩ càng cảm thấy mình là kẻ xấu.
Bọn họ quyết định phải khiến nhãi con tha thứ cho bọn họ!
Bị mình bổ não làm mình cảm động là chuyện trí mạng nhất.
……
Vân Ca quay trở về phòng ngủ, sau khi làm ầm ĩ một trận, tâm tình của cô cũng không tệ lắm, cô đưa Tiểu Tỏa Niệt đi là để hỏi nó việc liên quan tới Hải Hoàng.
Tiểu Tỏa Niệt đứng ở trong phòng ngủ của Vân Ca, nó cảnh giác kêu một tiếng “cạc”, lấy cánh ôm ngực: “Cô ngỗng quả nữ, cô muốn làm gì tôi cạc! Tôi sẽ không khuất phục cô, không để cô chiếm được tôi cạc!”
Vân Ca: “?”