Hỏa Tước Tước vừa nghe nói phải đi canh nhà tù liền lắc đầu: “Không đi, rất phiền phức.”
Người chơi: “Sao có thể phiền phức được chứ, anh nghĩ đi, ở bên trong nhà tù các anh chính là người lớn nhất, không giống như ở trong căn cứ, các anh lúc thì phải sắp xếp bên này, lúc thì bị gọi đi giúp đỡ bên kia, ở đấy các anh muốn hát hò thì cứ việc hát tùy thích, cũng không ai chê cười cả…”
Ban Phạm và Vệ Tư Lý nghe xong cũng cảm thấy động lòng.
Trí thông minh của Khuyết Hân Nghiên đột nhiên online: “Đây là đi làm thuê à, vậy chúng tôi có được trả lương không?”
Các người chơi dùng lời lẽ chân chính nói: “Đây sao có thể gọi là làm thuê chứ, nói chuyện tiền nong dung tục cỡ nào, cô phải suy nghĩ tới sự phát triển sau này của TU787, suy nghĩ đến việc cống hiến cho TU787, đấu tranh và nỗ lực vì giấc mộng sau này.”
Những người chơi khác phỉ nhổ một cách vô tình: “Không có tiền còn đòi vẽ bánh lớn, mọi người đều là người trưởng thành cả, anh nói như vậy chúng tôi đều không tin, cho bọn họ chút gì thực tế đi.”
Bốn người Hỏa Tước Tước gật đầu, đúng vậy, đưa cho bọn họ cái gì thực tế chút.
Phân thân của Cảnh Trí từ trong căn cứ bay ra, nói với bốn người Hỏa Tước Tước rằng bọn họ sẽ có thể nhận được tiền lương cố định hằng tháng cũng với phúc lợi, đồng thời bọn họ cũng có được quang giáp và vũ khí cực mạnh do tinh cầu cung cấp.
Nhóm bốn người thủ vệ của Tháp Tẩy Tội đã được xác định.
Hùng Sơ Mặc trở thành tội phạm đầu tiên của Tháp Tẩy Tội, hắn vô cùng vui vẻ phấn chấn bước vào nhà tù.
Tựa như một nguyên thủ quốc gia, vẫy tay với tất cả người chơi xung quanh: “Các anh em, tôi đi vào đây, hẹn ba ngày sau gặp lại.”
Đám người chơi suy xét đến vấn đề quy tắc trò chơi chưa được xác định xong, nên cũng chưa bắt đầu thi hành.
Tội của Hùng Sơ Mặc chỉ là do người chơi miệng lưỡi ba hoa chích chòe mà ra, thái độ nhận tội của hắn cũng rất tốt, vì thế chỉ bị nhốt trong Tháp Tẩy Tội ba ngày mà thôi.
Người chơi có thể thông qua màn hình giám sát bên trong Tháp Tẩy Tội để quan sát từng hành động của Hùng Sợ Mặc. Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ vào màn hình giám sát: “Mọi người xem lão Hùng kìa, hoàn toàn không có thái độ nhận sai, tại sao hắn lại có thể hưởng thụ như vậy bên trong nhà tù được chứ, coi đi, hắn còn cười đến mức có cả nếp nhăn luôn rồi kìa!”
Hùng Sơ Mặc bị nhốt ở một buồng giam đơn, hắn tìm khắp trái phải trên dưới, đều không tìm thấy cơ quan thiết lập buồng giam ở đâu cả.
Hắn lao vào màn hình giám sát hét lớn: “Ai là người xây dựng căn phòng này vậy, tại sao lại không có cơ quan! Cắt xén vật tư! Mau nhốt người phụ trách xây dựng nơi này lại chung với tôi! Đây là tội phạm nghiêm trọng!”
Dịch Kỳ Cẩu và Hạ Thoái Tử: “…”
Nhóm người chơi nghẹn cười đưa bọn họ vào trong Tháp Tẩy Tội, đồng thời nói với bọn họ: “Thật không hổ là anh em tốt, tình bạn của mấy người quả thực khác người.”
Dịch Kỳ Cẩu và Hạ Thoái TỬ bị nhốt vào cùng một phòng với Hùng Sơ Mặc, ba người từ ô cửa sổ nhỏ bên trong song sắt nhìn ra xa.
Hai tiếng trước, bị nhốt vào trong nhà tù là một chuyện rất thú vị.
Những người chơi trước nay chưa từng trải qua cảm giác như vậy nên đều cảm thấy rất mới lạ.
Sau đó bọn họ cảm thấy không ổn, lúc bị nhốt vào trong ngục, tín hiệu quang não của bọn họ đều bị phong bế, bọn họ cũng không thể mở ba lô ra để lấy đồ, muốn nói chuyện thì âm thanh của họ sẽ bị ngăn cản với các buồng giam khác.
Nếu muốn đọc khẩu hình miệng, bọn họ lại không hiểu Thần ngữ (ngôn ngữ của người điếc).
Mẹ nó, là ai đưa ra sáng kiến lắp thêm một tầng thủy tinh mờ ở trên song sắt thế, muốn xem khẩu hình cũng xem không rõ.
Sau đó Hùng Sơ Mặc chợt nghĩ ra, ý kiến này hình như là do chính hắn đưa ra.
Hắn đã xem rất nhiều bộ phim vượt ngục, cảm thấy mấy ô nhỏ trên song sắt đều phù hợp để bọn tội phạm trao đổi tin tình báo, cực kỳ không ổn, vì thế mới đưa ra đề nghị như vậy.
Hùng Sơ Mặc: “…”
Không sao cả, hắn có thể kiên trì.