Cô thu d.a.o về, ném cho Mạc Nhu tờ đăng ký thân phận mới cùng quang não mới: “Có hạn chế đối với cô, không thể kết nối tinh võng, trong lúc ở TU787 đừng hòng nghĩ đến việc liên lạc với bên ngoài, những việc khác tùy ý cô.”
Cô tiến lên ôm lấy Mạc Nhu, “Chỉ cần cô nghĩ kỹ, về sau nơi này chính là nhà của cô.”
Ngay khi Mạc Nhu còn đang cảm động, cô lại nghe thấy Vân Ca nói: “Một tháng.”
Mạc Nhu: “…”
Khi Vân Ca ra khỏi phòng, Lý Lộc Lộc lo lắng bất an nhìn về phía Vân Ca nhận sai: “Chị, em xin lỗi.”
Cô bé muốn giải thích chuyện vừa rồi không phải cô bé làm, thế nhưng cô bé không thể để lộ việc Cơ Bảo đã tỉnh.
Vân Ca xoa xoa đầu nhỏ của Lý Lộc Lộc, cho phép cô bé đi chơi, không truy cứu việc này.
Cô đoán rằng có gì đó không ổn với tinh thần lực của Mạc Nhu, cho nên thời điểm mất đi tinh thần lực, Mạc Nhu lại nhẹ nhõm vui mừng như vậy.
Chẳng qua còn người chơi…
Sau khi bên phía diễn đàn trò chơi hoàn tất việc bỏ phiếu, Vân Ca tổng hợp rồi sửa sang lại, sau đó giao cho Cảnh Trí, bắt đầu áp dụng quy định vào trò chơi.
Người chơi nhìn thấy thông báo của trò chơi, Tinh Cầu Của Chúng Ta sẽ tạm ngừng để cập nhật, nội dung cập nhật sẽ có hệ thống giá trị danh cọng, tức là quy tắc chơi mới.
Người chơi: “Chết tiệt!”
Những ngày làm càn vui vẻ của bọn họ sắp kết thúc rồi ư?
Trong lúc trò chơi cập nhật, ở căn cứ yên tĩnh đến lạ lùng, Vân Ca giải thích với Lý Dũng rằng mấy người chơi cần tắt máy để nâng cấp chương trình trí tuệ nhân tạo.
Cô lần lượt gặp Cốc Hưng Hoa, Thẩm Tĩnh An và Sử Tư Nghiên.
Hai người bionic trước sống trên TU787 rất tốt, nhưng Thẩm Tĩnh An thì không may mắn như vậy, sau khi chân bị gãy và hồi phục tốt thì lại bị gãy tiếp, cuối cùng đành phải an phận ở lại căn cứ.
Thời gian khi Thẩm Tĩnh An nhìn thấy Vân Ca, cảm động đến mức nước mắt cũng liên tục rơi xuống.
Hắn ta lay lay góc áo Vân Ca: “Người dân của cô đều là biến thái! Biến thái!” Vân Ca đẩy tay Thẩm Tĩnh An ra, để cho Mạc Nhu đến đây, cùng hắn ta trò chuyện phiếm.
Khi Mạc Nhu nhìn thấy Thẩm Tĩnh An, có chút xấu hổ, dù sao người cô muốn g.i.ế.c chết, cũng là cha của đối phương.
Thẩm Tĩnh An nhìn thấy Mạc Nhu thì rất vui vẻ, “Cô cũng tới đây ư? Là nghe nói tôi ở đây, nên mới tới đây phải không? Trì Dư với Sở Thăng Lợi đâu? Họ không đến đây à?”
Vân Ca nói với Mạc Nhu và Thẩm Tĩnh An, “Hai người cứ trò chuyện đi.”
Cô quay người rời đi.
Người tí hon tóc vàng trên vai cô hỏi: “Ký chủ, hệ thống sẽ khóa cùng với ký chủ, trừ khi ký chủ chết, nếu không sẽ không bao giờ xuất hiện bất kỳ hành vi phản bội nào.”
Vân Ca đặt Cảnh Trí trong lòng bàn tay, túm lấy một nhúm tóc vàng của hắn: “Cậu không cần dỗ tôi, tôi quen rồi, bên cạnh tôi chưa bao giờ xuất hiện người bình thường…có lẽ do bản thân tôi cũng không phải người bình thường.”
Vân Ca nghịch tóc Cảnh Trí, bộ dạng có vẻ rất vui vẻ.
Cảnh Trí nói: “Những người đã bôi đen trò chơi của chúng ta ở thế giới người chơi chính là nhà sản xuất của trò chơi sinh tồn “Vực sâu” lúc trước, ở phương diện nào đó mà nói, họ đã coi chúng ta là đối thủ cạnh tranh.”
Vân Ca: “?”
“Vực sâu” gì cơ, cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về nó.
Cảnh Trí: “Cũng may, những lời vu khống của họ không ảnh hưởng đến trò chơi của chúng ta. Streamer hiện có rất nhiều tiền và số lượng người chơi hiện có vẫn chưa đủ để lấp đầy dân số của tinh cầu. Cơ cấu cơ bản của hệ thống trò chơi đã hoàn thành, server máy chủ đã có thể được mở chính thức rồi.”
Vân Ca chậm rãi nói: “Khi nào thì cậu mới không đề cập đến tiền với tôi nữa?”
Cảnh Trí: “Khó lắm.”
Vân Ca vốn định xuất d.a.o ra, nhưng cuối cùng cô cũng không làm, lựa chọn ra ngoài chặt cây.
Trên mặt đất vẫn còn một lớp tuyết dày.
Hải Hoàng: “Ta vô dụng lắm sao?”
Vân Ca: “Ngươi chẳng qua đang đói thôi.”
Hải Hoàng: “Khi nào ta mới có thể ăn?”