Cái này, cái này rất có khả năng bị bắt cóc đem bán!
Gia đình Cố không được học hành, nhưng họ vẫn biết cơ hội tìm thấy đứa trẻ bị những kẻ bắt cóc mang đi là rất mong manh.
Hai vợ chồng lập tức ngã ra trên mặt đất, chú Cố mạnh mẽ tự tát mình một cái, “Đều là tại tôi không để mắt tới Giai Giai, đều là lỗi của tôi.”
Cảnh sát an ủi vợ chồng nhà họ Cố, do họ phát hiện sớm, khả năng tìm thấy vẫn khá cao.
Hùng Sơ Mặc nghĩ đến một thứ, “Chú dì, không phải chú và dì đều có chip công dân sao, nó có chức năng định vị hay gì đó…”
Hắn nói xong cũng biết đây là ý nghĩ hão huyền cỡ nào.
Nhưng vợ chồng nhà họ Cố tựa hồ cũng bừng tỉnh, viên cảnh sát cũng kinh ngạc: “Các người có gắn chíp sao? Như vậy dễ xử lý hơn nhiều. Chờ một chút, tôi sẽ liên lạc với cấp trên.”
Hùng Sơ Mặc: “!!!”
Mẹ kiếp? Thật sự được à?
Khoảng nửa giờ sau, sáu người đi tới, người đàn ông trung niên đi đầu mang đến cho mọi người cảm giác an toàn mãnh liệt, an ủi vợ chồng nhà họ Cố, đồng thời để cho đồng nghiệp phía sau nói chuyện với cảnh sát.
Với sự đồng ý của gia đình Cố, họ bắt đầu tìm kiếm vị trí của Cố Giai Giai.
Hùng Sơ Mặc thấy hình như họ lấy ra một tấm màn trong suốt, sau đó một màn ánh sáng giống như trong trò chơi Tinh Cầu Của Chúng Ta xuất hiện trên đó.
Đó là loại màn sáng xuất hiện khi bọn họ sử dụng nó để lập kế hoạch xây dựng tinh cầu!
Hùng Sơ Mặc há to miệng, hắn một thoáng nghĩ về điều đó, nhưng lại cảm thấy điều này quá khó tin.
Hùng Sơ Mặc: Không có khả năng, chắc chắn không như mình nghĩ. Theo vị trí con chip được cấy vào người Cố Giai Giai, cảnh sát nhanh chóng đến nhà ga và bắt giữ kẻ đã bắt cóc cô bé, họ còn tìm thấy hai đứa trẻ khác và hai bé trai.
Đây là một băng nhóm bắt cóc giả làm công dân bình thường của một thành phố nào đó, phần lớn sẽ làm một số công việc như trông trẻ và dọn phòng, hoặc mở một cửa hàng nhỏ gần khu dân cư, kiểm tra quan sát hoàn cảnh những đứa trẻ cần bắt cóc, sau đó lựa thời gian mang bọn chúng đi, cuối cùng yểm hộ cho nhau rút lui.
Khi cha mẹ vội vã đến đồn cảnh sát, nhìn thấy đứa trẻ, khóc không thành tiếng.
Khi Hùng Sơ Mặc trở về nhà, còn có chút chưa kịp hoàn hồn.
Tâm trí hắn bây giờ rất rối bời, trước khi nhìn thấy những chuyện kỳ lạ, hắn chỉ đoán mò chứ không hề mảy may nghi ngờ.
Về đến nhà, hắn mở điện thoại di động lên thì thấy tin tức cảnh sát đã đập tan hang ổ của băng nhóm bắt cóc, cứu được mấy đứa trẻ, đóng góp lớn nhất là chip công dân đã thống trị tất cả các bảng tìm kiếm.
Một người bình luận: “Nghĩ kỹ lại, tôi thấy kinh hoàng. Chuyện như thế này đã xảy ra ngay sau khi chip công dân được tung ra. Chẳng lẽ là một sự cường điệu có chủ ý…”
Bình luận này đã bị vô số người qua đường chỉ trích, “Mẹ nó chỉ học một chữ mà còn dám ra đường nói à. Anh đang nói xấu đất nước của chúng ta đấy à, lúc nói ra những lời này, lương tâm của anh có bị cắn rứt không?”
Người nọ lập tức xóa bình luận của mình.
Bất cứ ai có chút lương tâm đều cực kỳ ghét bọn bắt cóc.
Chip công dân có thể ngăn chặn hiệu quả sự cố buôn người, người ta nói rằng chức năng định vị sẽ chỉ được sử dụng khi công dân gặp nguy cơ cao, sau khi được sự đồng ý hoặc phán quyết và công dân có quyền lựa chọn có cấy chip hay không.
Hùng Sơ Mặc cầm điện thoại di động của mình, trái lo phải nghĩ, liên hệ với người lúc trước đến hỏi hắn để yêu cầu suất chơi thử nghiệm, người liên quan trong ngành.
Điện thoại kết nối.
Hùng Sơ Mặc nuốt nước bọt, lo lắng hỏi: “Cái kia, nói ra thì hơi lạ, nhưng tôi muốn hỏi, kỹ thuật công nghệ của chip công dân không phải đến từ Tinh Cầu Của Chúng Ta, phải không?”
Một giọng nói lạnh lùng với âm điệu rất quen thuộc vang lên từ phía đối diện.
“Hùng Sơ Mặc, hay Hùng Minh Huân, chúc mừng anh đã trở thành một trong những nhân sự chủ chốt của chúng tôi.”