Bọn họ ngắm mình trong gương, cảm thấy Trùng tộc hình như cũng không xấu xa cho lắm, xem kỹ còn cảm thấy rất đáng yêu.
Những du khách không mua được trang phục mô phỏng Trùng tộc bèn tới hỏi Quảng Trúc Kỷ rằng quá trình chế tạo ra một bộ trang phục mất bao lâu.
Quảng Trúc Kỷ: “Cần hai tới ba ngày.”
Các du khách sau khi tham quan xong thì giải tán, Hải Hoàng và Lý Lộc Lộc đều không ở đây, Quảng Trúc Kỷ chỉ có thể tạm thời đóng cửa Thế Giới Nước.
Hắn liên lạc với Nam Phu: “Đại ca, giang hồ cấp báo, trang phục mô phỏng Trùng tộc đã bán sạch toàn bộ! Các anh nghiên cứu rồi chế tạo thêm vài bộ nữa đi!”
Nam Phu: “Không rãnh.”
Quảng Trúc Kỷ: “Anh nói nghiêm túc đấy à?”
Nam Phu: “Tôi rất bận.”
Quảng Trúc Kỷ: “Anh đợi đấy.” Hắn lại gọi cho Thiển Hạ, cô vừa mới bắt máy hắn đã khóc lóc: “Thiển Hạ hu hu hu, rõ ràng Nam Phu đã đồng ý sẽ giúp tôi chế tạo trang phục mô phỏng Trùng Tộc, nhưng hắn lại lật lọng, hắn quả thực không phải con người.”
Thiển Hạ: “Nhưng mà anh nói với tôi chuyện này cũng vô dụng.”
Quảng Trúc Kỷ: “Sao có thể vô dụng dụng được chứ, Nam Phu ca ca không phải hắn thích… à, nói chung cô giúp tôi nói chuyện với anh ta, chắc chắn sẽ có tác dụng!”
Thiển Hạ không còn cách nào khác đành đồng ý yêu cầu của Quảng Trúc Kỷ, vừa hay chương trình huấn luyện quang giáp của cô cũng đã kết thúc.
Cô vừa định sử dụng quang não để liên lạc với Nam Phu, lập tức nhớ ra mình vẫn chưa hoàn thành buổi huấn luyện thể năng ngày hôm nay, cô quyết định sẽ chạy thật nhanh từ khu thành chủ đi tới chỗ của Nam Phu ở khu thành phụ số 2.
Thiển Hạ thay đổi hình dáng của quang giáp phục, bộ quang giáp phục mà cô đang mặc cùng kiểu dáng với bộ của Vân Ca, mỗi lần nhìn vào bộ quang giáp phục, cô đều thấy tâm trạng của mình tươi đẹp hẳn ra.
Đây là món quà mà Vân Ca tặng cho cô! Cô vô cùng trân trọng nó!
Thiển Hạ lao vào phòng luyện tập quang giáp, một luồng ánh sáng xanh ập thẳng vào mặt cô, một chiếc xúc tu, một cô bé có gương mặt Trùng tộc, còn có một chiếc d.a.o quang giáp. Thiển Hạ: “Á á á!”
Bốn đòn tấn công lập tức dừng lại, nhưng vẫn đánh trúng Thiển Hạ.
Mặc dù Thiển Hạ đang mặc một bộ quang giáp phục có tính phòng ngự cực cao, nhưng da của cô không tránh khỏi bị chảy máu, cô lập tức nhai thuốc cầm máu, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Lý Lộc Lộc, Hải Hoàng và một cô bé lạ mặt đang đứng trước trước mặt cô với khí thế kinh người, còn có cả Vân Ca vừa mới bước xuống quang giáp, sắc mặt nặng nề.
Thiển Hạ hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Cô bé lạ mặt kia khóc sướt mướt: “Đừng đuổi theo ta, ta không chạy nữa, ta nói thật mọi chuyện cho các ngươi là được chứ gì. Rõ ràng trước đây các người còn gọi ta là đại bảo bối của căn cứ, vậy mà sau này lại lấy ta ra để làm điều kiện khiêu chiến với tinh cầu khác, còn nói ta là phế vật có thể lợi dụng. Ta, ta đi ra ngoài kiếm chút đồ ăn, cũng không có ai để ý tới ta, ta không dễ dàng gì mới lấy được một chén đậu hủ thối, kết quả còn bị người khác sàm sỡ, cô còn đuổi theo ta cả nửa con đường, ta đã bảo các ngươi không được tới đây rồi mà…”
Tin tức trong lời nói của nó vô cùng lớn, Thiển Hạ trong thời gian ngắn còn chưa kịp tiêu hóa hết.
Vân Ca cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó cô nhanh chóng phản ứng lại: “Ngươi là trứng trùng?”
Thiển Hạ: “Cơ Bảo?”
Cơ Bảo gật đầu, Lý Lộc Lộc đứng sau lưng nó không dám ngẩng đầu lên.
Vân Ca nheo mắt lại: “Ngươi uy h.i.ế.p Lộc Lộc à?”
Cơ Bảo không thể tưởng tượng được mà nói: “Uy h.i.ế.p gì chứ, con nhóc đó là bề tôi của ta, nó hiển nhiên phải thần phục ta!” Nó kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Là ta bảo Lộc Lộc không được tiết lộ tin tức ta đã thức tỉnh cho các ngươi, con nhóc không thể làm trái mệnh lệnh của ta…”
Ý của nó chính là…
Vân Ca: “Ngươi là vị vương đó của Trùng tộc à?”
Cơ Bảo nhếch miệng cười, làm ra bộ dạng thâm sâu khó đoán.
Vân Ca và Hải Hoàng lập tức cảnh giác, xem ra trứng trùng đã thức tỉnh được một thời gian không ngắn, mọi chuyện xảy ra ngay dưới mí mắt của bọn họ, vậy mà bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.