Cô vẫy tay với Lý Lộc Lộc: “Lộc Lộc tới đây, em gần đây có phải vẫn luôn không được ăn no không? Liêu Bàng Tí nói nhà hàng gần đây mới ra mắt một món ăn mới, tên là râu cá mực sắt khổng lồ, em có muốn ăn thử không?”
Lý Lộc Lộc nước mắt lưng tròng ôm lấy Vân Ca, cô bé nói: “Chị, em xin lỗi.”
Vân Ca: “Không sao cả, muốn chống lại bản năng của mình không phải là chuyện dễ dàng gì, trung thành với chủng tộc của mình không có gì sai cả.”
Lý Lộc Lộc như hiểu như không gật đầu. . truyện ngôn tình
Vân Ca kéo Thiển Hạ và Lý Lộc Lộc, xoay người rời khỏi.
Cơ Bảo: “?”
Tại sao lại không mang nó theo!
Cơ Bảo: “Ba Ba! Đừng vứt bỏ con! Con cũng muốn ăn râu cá mực sắt khổng lồ!”
Thiển Hạ nghe xong liền lảo đảo, Cơ Bảo này tại sao nói chuyện lại giống y hệt Hùng Sơ Vậy và Lục Thần thế!
Vân Ca vẫn nhớ tới dáng vẻ giấu kín như bưng của Sax khi nhắc tới Trùng vương.
So sánh với Cơ Bảo bây giờ đang gọi cô và Thiển Hạ là “ba ba”, chỉ hận không thể vẫy đuôi đi quanh người bọn họ chỉ vì một miếng ăn này, cô thực sự không thể sinh cảnh giác với nó nổi.
Trùng vương này, nó không phải cố ý làm màu, mà sâu trong nội tâm của nó vốn đã không đáng tin như vậy rồi.
Vân Ca và Hải Hoàng cảm thấy có chút đồng tình với Trùng tộc, bọn chúng phải xui xẻo tới mức nào mới có thể gặp được một vị vương như vậy chứ?
Tới nhà hàng sò trắng, Liêu Bàng Ti đang g.i.ế.c bạch tuộc do Thế Giới Nước cung cấp, mặc dù con bạch tuộc này không to bằng bạch tuộc mùa mưa, nhưng cũng to hơn nhiều so với bạch tuộc bình thường.
Một chiếc xúc tua dài tới bốn, năm mét.
Liêu Bàng Ti nhìn thấy Cơ Bảo thì sững sờ một lát: “Đây không phải là đứa bé hai ngày trước tới phòng bếp của chúng ta ăn vụng à?”
Vân Ca, Thiển Hạ và Hải Hoàng đều kinh ngạc nhìn Cơ Bảo.
Cơ Bảo nặng nề nói: “Để được ăn, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.” Lý Lộc Lộc xấu hổ tới mức muốn đội quần, tại sao lại còn đi ăn trộm nữa?
Thiển Hạ nhìn về phía Vân Ca, ý hỏi có nên nói chuyện này ra không.
Chuyện này nói với người chơi thì không sao, chỉ cần bảo Cảnh Trí thiết lập thêm giới hạn ở chỗ này là được.
Thiển Hạ nhỏ giọng nói: “Đây là Cơ Bảo.”
Liêu Bàng Ti: “Gì cơ?”
Thiển Hạ: “Chính là Cơ Bảo mà anh đang nghĩ tới.”
Liêu Bàng Tí: “Khốn kiếp! Tôi biết ngay mà! Đây nhất định có [tít] (cốt truyện trò chơi)! Là ai phát hiện ra chuyện này?”
Thiển Hạ: “Không phải tôi, lúc tôi tới, nhãi con đã phát hiện ra cô bé này rồi.”
Khuyết Hân Nghiên cuối cùng cũng tìm tới chỗ này, cô ỉu xìu nói: “Là tôi, ngoài ra đây không phải một cô bé, mà là một thằng nhóc thích mặc váy, mọi người chú ý nói chuyện.”
Cơ Bảo nghe không lọt tai lời nói của những người khác, trong mắt nó bây giờ chỉ có tiếng kêu xèo xèo của râu cá mực trên đĩa sắt mà thôi.”
Đã từng ăn thức ăn chín do nhân loại nấu lên, bây giờ nó không có hứng thú với bất cứ đồ ăn sống nào nữa, nó vẫn còn là ấu trùng, trong thời gian lớn lên nó nên ăn nhiều đồ ngon hơn.
Mỗi lần Lộc Lộc lấy thức ăn về cho nó cũng chỉ đủ để nó nhét kẽ răng, hôm nay cuối cùng nó cũng có thể ăn no rồi đúng không?
Toàn bộ râu cá mực hầu như đều rơi vào bụng của Cơ Bảo, nó ăn tới miệng dính đầy dầu mỡ, nó giơ ngón tay cái lên chỉ về phía Liêu Bàng Ti: “Người anh em, tay nghề của anh vô cùng tuyệt vời!”
“…” Liêu Bàng Ti xoay đầu nhìn Thiển Hạ và Khuyết Hân Nghiên: “Không phải chứ, có chuyện gì vậy, có phải [Tít…] (NPC) này đang nói ngôn ngữ địa phương của chúng ta không?”
Cơ Bảo: “Anh trai, anh nói chuyện thì cứ việc nói, đừng dừng việc nấu ăn lại oa oa oa!”
Liêu Bàng Ti sợ tới mức cái chảo trên tay suýt chút nữa thì rơi xuống, Cơ Bảo thấy vậy vội vàng nói: “Ba ba, xin đấy, ba ba nấu nhanh lên, con sắp ăn hết thức ăn trong dĩa rồi!”
Đây, đây, đây, đây chính là một bản sao của Hùng Sơ Mặc!
Không, phải gọi là bản sao tổng hợp của tất cả người chơi mới đúng.
Thiển Hạ có một suy đoán đáng sợ, có khi nào Trùng vương bị người chơi dạy hư rồi không?