Vào Trúng Phòng Khám Nam Khoa Của Tình Cũ

Chương 22



Lý Huyên từ từ thu tay lại.

Hình như chuyện này không giống với tưởng tượng của cậu lắm.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Tạ Lương cắn răng nghiến lợi nhìn Tô Hạnh Xuyên và Lý Huyên, tức đến nỗi tăng xông, “Hai người các cậu ——”

Lý Huyên tỏ vẻ vô tội, đôi mày thanh tú nhíu lại, tràn đầy nghi hoặc nhìn hắn, Tạ Lương lắp bắp “cậu cậu cậu” nửa ngày, quả thực không biết nên mắng gì, chỉ có thể tủi thân ngồi xổm trước mặt Tiết Ninh Tử, tội nghiệp nắm chặt tay cô rồi thấp thỏm nói: “Bà xã, em đừng nghe cậu ta nói bậy, tụi mình đã bên nhau năm năm, anh là người thế nào em biết rõ nhất mà!”

Lý Huyên hơi dao động nhưng vẫn chấp pháp vì công lý: “Anh chính là……”

Tạ Lương tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Cậu còn dám nói nữa à!!”

Tiết Ninh Tử sợ mất mặt nên giơ tay kia lên che mặt.

Tạ Lương chỉ vào Tô Hạnh Xuyên và Lý Huyên, khóc lóc kể lể: “Hai người họ giận nhau, tai bay vạ gió, anh là trai thẳng vô tội mà!”

Tiết Ninh Tử hít sâu một hơi: “Nói nhỏ lại cho em.”

Tạ Lương ôm Tiết Ninh Tử, vùi mặt vào vai cô rồi tủi thân nói: “Không được, em nhất định phải nghe anh giải thích, bà xã, anh là trai thẳng trăm phần trăm thật đó!”

Người xung quanh vẫn đang hóng hớt xem kịch.

Tiết Ninh Tử: “……”

Lý Huyên ngơ ngác nhìn Tạ Lương và Tiết Ninh Tử.

Cậu rất hoang mang.

Vì ngày hôm nay, cậu đã cố ý xem tổng hợp những cảnh bắt gian trên mạng, trong suy nghĩ của cậu, diễn biến tiếp theo phải là ——

Tạ Lương chật vật đứng dậy, Tô Hạnh Xuyên túm cổ áo Tạ Lương, nghiêm mặt chất vấn tại sao hắn lăng nhăng.

Sau khi Tiết Ninh Tử biết sự thật thì vứt khăn ăn vào mặt Tạ Lương, tức giận mắng hắn bắt cá hai tay rồi hùng hổ bỏ đi.

Sau đó Tô Hạnh Xuyên thất tình uống say, Lý Huyên có thể nhân cơ hội này ở bên anh.

Trong phim đều là thế mà.

Sao…… sao hiện thực khác phim quá vậy? Sao Tạ Lương nói mình là trai thẳng trăm phần trăm?

Tạ Lương còn đang hộc máu giải thích, Tô Hạnh Xuyên không nhịn được cười, Tạ Lương quay đầu mắng anh: “Cười gì mà cười? Còn không phải vì giúp cậu sao? Dẫn vị nhà cậu đi đi, đi ngay!”

Tô Hạnh Xuyên ôm eo Lý Huyên từ phía sau rồi kéo đến trước người mình, Lý Huyên ngơ ngác nhìn anh.

Hiển nhiên Đầu Mèo đã hoàn toàn chết máy.

Tô Hạnh Xuyên nhìn cậu, nỗi lòng như sóng cuộn, chỉ muốn hôn cậu.

Tạ Lương lại gục đầu lên vai Tiết Ninh Tử bán thảm: “Thanh danh của anh trong sạch của anh…… Bà xã à……”

Tiết Ninh Tử lạnh mặt đẩy đầu hắn ra.

Tô Hạnh Xuyên hắng họng nói với Tiết Ninh Tử: “Xin lỗi chị dâu, là lỗi của em, ngày mai em mời chị và Lương Tử ăn cơm.”

Tiết Ninh Tử xua tay ra hiệu cho họ đi nhanh lên.

Khi Lý Huyên bị Tô Hạnh Xuyên kéo ra khỏi nhà hàng Tây, Tạ Lương vẫn ngồi cạnh Tiết Ninh Tử, cả người dính sát vào cô, chẳng biết nói gì mà hai người nhìn thân mật vô cùng.

Đầu óc cậu đã ngừng hoạt động.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tô Hạnh Xuyên hết sức vui vẻ, tươi cười ôm mặt Lý Huyên làm môi cậu chu lên, anh hỏi: “Bác sĩ Tiểu Lý còn kiêm chức quan tòa nữa à, vì ghen chứ gì?”

Lý Huyên hoang mang nhìn Tô Hạnh Xuyên, lông mày vẫn nhíu lại.

Tô Hạnh Xuyên xích lại gần nói: “Lúc nãy cậu hỏi tớ nếu phát hiện Tạ Lương bắt cá hai tay thì còn thích cậu ta nữa không, giờ cậu đã biết đáp án chưa?”

Lý Huyên lắc đầu.

Tô Hạnh Xuyên muốn nói: Chẳng phải cậu cũng bắt cá hai tay sao? Biết rõ cậu dụ dỗ tớ, đùa bỡn tớ, lần nào cũng tủi thân rơi lệ vô cớ, vừa quay lưng đi lại về với Từ Chính Đông, nhưng tớ vẫn thích cậu, vì cậu mà lòng tự trọng của tớ không đáng một xu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 912

Nhưng anh không nỡ trách Lý Huyên mà chỉ nói: “Cậu vẫn chưa nhận ra sao? Cậu ta chỉ là đồng nghiệp của tớ thôi, cậu ta không phải gay đâu.”

Lông mi Lý Huyên run rẩy, hơi thở rối loạn.

Tô Hạnh Xuyên tiếp tục giải thích, “Trước đây tớ từng kể với cậu ta mình bị mối tình đầu đá, hôm đó ở bệnh viện, tớ nói cho cậu ta biết cậu chính là mối tình đầu của tớ, vì cậu ta muốn giữ thể diện cho tớ nên mới cố tình nói mình là bạn trai tớ, thật ra chỉ để chọc tức cậu thôi.”

“Chọc tức tớ?”

Tô Hạnh Xuyên cụng mũi với cậu, ánh mắt đong đầy yêu thương, “Cậu ta không phải gay, cô gái lúc nãy là bạn gái cậu ta, hơn một tháng nữa họ sẽ kết hôn.”

Lý Huyên như bị ấn nút tạm dừng, cả người cứng đờ, một lát sau cậu quay đầu nhìn về phía nhà hàng, lờ mờ trông thấy bóng dáng Tạ Lương và Tiết Ninh Tử, mặt cậu lập tức đỏ bừng.

Vậy cậu…… làm trò cười rồi sao?

Lúc nãy náo loạn làm trò cười trước mặt bao nhiêu người.

Khó khăn lắm cậu mới dũng cảm một lần.

Vì trận “bắt gian” hôm nay, cậu đã chuẩn bị tâm lý thật lâu, hỏi đi hỏi lại cậu mình cho chắc, từ hôm qua bắt đầu bồn chồn lo lắng, trằn trọc cả đêm, cuối cùng nhận được một câu: Chỉ để chọc tức cậu thôi.

Tô Hạnh Xuyên biết rõ cậu hiểu lầm mà không hề giải thích, xem kịch hơn nửa tháng, hết lần này đến lần khác lấy Tạ Lương ra khích bác cậu.

Lý Huyên đều khắc ghi trong lòng, Tô Hạnh Xuyên nói cậu không tốt tính bằng Tạ Lương, không chăm chỉ bằng Tạ Lương, nói cậu yếu đuối, lòng dạ hẹp hòi, hay ghen, lúc nói về khuyết điểm của cậu Tô Hạnh Xuyên thao thao bất tuyệt, cứ như Lý Huyên là người không đáng để thích vậy.

Tô Hạnh Xuyên không bao giờ biết bị người mình thích nhất nói “Cậu không bằng bạn trai hiện giờ của tôi” sẽ có cảm giác gì.

Tô Hạnh Xuyên là đồ bại hoại xấu xa.

Mắt và tai cậu cùng đỏ lên, nỗi xấu hổ xen lẫn tủi thân phút chốc ập tới, sao Tô Hạnh Xuyên dám đối xử với cậu thế chứ?

Ngay cả người nhà cũng chưa dám chê bai cậu.

Cậu chống tay lên ngực Tô Hạnh Xuyên rồi vùng ra khỏi tay anh, không để ý phương hướng mà quay lưng bỏ đi, Tô Hạnh Xuyên vội vàng đuổi theo, muốn nắm cánh tay Lý Huyên nhưng bị cậu hất ra.

“Tiểu Huyên!”

Lý Huyên tức điên lên, đỏ hoe mắt nói với Tô Hạnh Xuyên: “Cậu biết rõ tớ hiểu lầm mà sao không giải thích? Nhìn tớ ghen tuông như đồ ngốc, cậu hả dạ lắm đúng không?”

“Dĩ nhiên không phải rồi.”

“Vậy sao cậu cười? Cậu vui chuyện gì hả?”

“Vì…… vì tớ cũng ghen mà.”

Lý Huyên tức đến nỗi mụ mẫm đầu óc nên hoàn toàn không kịp phản ứng, còn đang hung hăng trút giận, cậu ra sức đẩy Tô Hạnh Xuyên: “Từ nhỏ đến lớn chưa ai dám chơi xỏ tớ vậy đâu, Tô Hạnh Xuyên cậu chết chắc rồi!”

Mỗi lần tức giận cậu chỉ biết nói “cậu chết chắc rồi”.

Tô Hạnh Xuyên biết rõ Lý Huyên chỉ lạnh lùng bề ngoài, ở chung lâu ngày sẽ phát hiện thật ra cậu là một chú mèo con thích khoe cái bụng mềm mại, móng vuốt chỉ dùng để dọa người mà thôi.

Giờ mèo con mất mặt, mèo con hết sức tức giận.

Một đôi tình nhân ra khỏi nhà hàng, thấy Lý Huyên đứng ven đường, chàng trai còn ra hiệu cho bạn gái nhìn sang.

Mặt Lý Huyên càng đỏ hơn.

Cậu vung tay bỏ đi.

Tô Hạnh Xuyên lại đuổi theo, Lý Huyên khóc nói: “Không được đi theo tớ!” Tô Hạnh Xuyên đành phải dừng lại.

Lý Huyên đi thẳng tới trước.

Cậu muốn mách cậu mình xử tội Tô Hạnh Xuyên, dùng thủ đoạn tàn ác nhất lấy đi dự án của Tô Hạnh Xuyên, bắt anh đền tiền, để anh đập nồi bán sắt, để anh ngủ lề đường!

Cậu lấy điện thoại ra bấm số Từ Chính Đông.

Còn chưa kết nối đã cúp máy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Làm sao nỡ được……

Tô Hạnh Xuyên nỡ lòng chọc tức cậu nhưng cậu không nỡ chọc tức Tô Hạnh Xuyên.

Nước mắt Lý Huyên tràn mi, biết rõ Tạ Lương không phải bạn trai Tô Hạnh Xuyên, lẽ ra cậu phải vui lắm mới đúng, mặc dù kịch bản không phát triển theo hướng cậu dự đoán nhưng tốt xấu gì cũng đạt kết quả như ý.

Sao cậu lại khổ sở thế này?

Vì Tô Hạnh Xuyên thay đổi rồi, trước kia Tô Hạnh Xuyên không bao giờ dám chế giễu cậu, cũng không dám làm cậu bẽ mặt.

Cậu không còn là người nắm quyền chủ đạo trong mối quan hệ này nữa.

Cậu chạy một mạch về nhà, lúc vào cửa hai chân bủn rủn nên ngồi phịch xuống đất, Từ Niệm Chi vội vàng tới đỡ cậu: “Sao vậy con? Chạy xe đạp bị ngã à?”

Lý Huyên dựa vào vai mẹ, trầm mặc không nói.

Từ Niệm Chi kiểm tra cánh tay và đầu gối Lý Huyên, thấy không bị trầy xước mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt tóc cậu hỏi: “Vì cậu bạn kia sao?”

Lý Huyên gật đầu.

“Huyên Huyên, con đang sợ gì vậy? Mẹ có giúp được gì cho con không?”

Lý Huyên rã rời dựa vào vai bà, “Mẹ, không phải người mẹ nào cũng tốt như mẹ đâu.”

Nghe xong Từ Niệm Chi hiểu ngay.

Bà nhẹ giọng hỏi: “Bảy năm trước mẹ cậu bạn kia tìm con đúng không? Bà ấy đã nói gì với con?”

Sắc mặt Lý Huyên phút chốc trắng bệch.

Trong đầu vang lên giọng nói của mẹ Tô Hạnh Xuyên, “Cậu có biết hành vi của mình đáng ghê tởm cỡ nào không? Cậu đọc lại những tin nhắn mình gửi cho nó đi, tôi xin cậu đừng làm con trai tôi lây căn bệnh vớ vẩn kia nữa, cậu dẫn con trai ngoan của tôi vào ngõ cụt, cậu không sợ bị trời đánh à? Cậu muốn cả nhà tôi vì cậu mà gà chó không yên, muốn tôi chết không nhắm mắt hay sao?!”

Lời bà nói hệt như cây gai đâm mạnh vào tim Lý Huyên, dù đang ở cạnh mẹ nhưng cậu vẫn không kìm được run rẩy.

“Sao con không nói cho mẹ biết?”

Lý Huyên nói: “Con nhu nhược quá.”

Từ Niệm Chi đau lòng nói: “Lúc đó con chỉ mới hai mươi tuổi, hai mươi vốn là độ tuổi chưa chuẩn bị kỹ càng cho tương lai mà.”

Lời mẹ nói khiến Lý Huyên dần bình tĩnh lại.

Từ Niệm Chi lại hỏi: “Còn bây giờ thì sao?”

Vừa dứt lời thì Tô Hạnh Xuyên gọi tới.

Lý Huyên lấy điện thoại ra, thấy tên Tô Hạnh Xuyên nhấp nháy trên màn hình, cậu dứt khoát tắt đi.

Mấy giây sau, Tô Hạnh Xuyên gọi tiếp.

Từ Niệm Chi cũng nhìn thấy, bà cười xoa đầu Lý Huyên, phủi nhẹ sương đọng trên tóc rồi bảo cậu: “Nghe đi, không sao đâu, mẹ lên lầu đây.”

Lý Huyên nhìn mẹ đi tới cầu thang rồi nghe máy.

Giọng Tô Hạnh Xuyên vọng ra từ ống nghe.

“Bé cưng.”

Chỉ một câu gọi đã khiến nước mắt Lý Huyên rơi xuống.

Tô Hạnh Xuyên im lặng giây lát rồi chậm rãi nói: “Lần trước cậu hỏi tớ đoạn tình cảm bảy năm trước của chúng ta có quan trọng với tớ không, tớ nói rất quan trọng, nhưng thật ra không phải.”

Tim Lý Huyên nhảy lên.

“Đâu chỉ là quan trọng chứ? Hai chữ quan trọng thật quá nhẹ,” Tô Hạnh Xuyên cười khẽ rồi bất đắc dĩ nói: “Nói đúng hơn là cậu đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời tớ, sau khi chia tay cậu ngày nào cũng như nhau, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Lý Huyên sững sờ tại chỗ.

“Thỉnh thoảng tớ lại nghĩ Lý Huyên thật sự tốt vậy sao? Cậu ấy kiêu kỳ đỏng đảnh, lúc hẹn hò tớ phải bưng trà rót nước cho cậu ấy, phải hỏi han ân cần, phải dỗ cậu ấy vui, trong tim trong mắt chỉ có mình cậu ấy, thế mà cậu ấy vẫn chưa vừa lòng, tớ mới nói chuyện với cô gái khác cậu ấy đã bảo tớ không yêu cậu ấy, hết sức ngang ngược, đây đâu phải bạn trai mà là tổ tông mới đúng.”

Tiếng thút thít của Lý Huyên dần lớn hơn, nắm chặt vạt áo mình.

Cậu muốn bảo Tô Hạnh Xuyên ngậm miệng, một câu cậu cũng không muốn nghe.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1252

Tô Hạnh Xuyên chợt nói: “Nhưng tớ vẫn rất thích cậu ấy.”

Lý Huyên sửng sốt.

“Lúc còn bên nhau, tớ cảm thấy cậu ấy làm gì cũng đáng yêu, lúc hờn dỗi ghen tuông cũng đáng yêu, lâu lâu lại nổi cáu, nhưng cậu ấy vừa chột dạ khều ngón tay tớ thì tớ sẽ lập tức mềm lòng, cậu ấy không biết cách yêu nhưng rất giỏi nắm thóp tớ.”

“Bé cưng, tớ nhớ cậu lắm.”

“Mới đầu vẫn có thể hỏi thăm tình hình của cậu, biết cậu mỗi ngày đi học, biết năm thứ ba cậu nộp đơn tham gia chương trình trao đổi sinh viên, biết sau khi tốt nghiệp cậu sang Mỹ học tiếp…… Sau đó chẳng nghe được tin tức gì nữa, cậu đột ngột biến mất khỏi cuộc sống của tớ, rất lâu sau đó tớ vẫn không thể nào thoát ra được.”

“Năm năm trước, lúc mới tốt nghiệp tớ thuê nhà ở cạnh công ty, tan sở về nhà nằm một mình trên giường, tự hỏi giờ cậu đang làm gì, có ai ở bên cậu không. Thỉnh thoảng tớ tự mua đồ ăn về nấu, lúc bưng lên bàn cũng nghĩ nếu cậu ngồi đối diện thì tớ sẽ hạnh phúc biết mấy.”

“Thật ra thời gian tụi mình ở bên nhau cộng lại chưa tới năm tháng, thời gian tớ nhớ cậu đã vượt xa thời gian tụi mình hẹn hò, đôi khi tớ lại tự hỏi có phải cậu quên tớ rồi không, có phải tớ là người duy nhất trên đời còn nhớ chúng ta đã từng bên nhau không.”

Lý Huyên vừa khóc vừa lắc đầu.

“Thật ra tớ cũng từng ích kỷ lắm, hy vọng cậu sống không tốt.”

“Có lần công ty tớ đến Linh Sơn chơi, ở đó có một ngôi chùa nghe nói rất linh thiêng, mọi người đều vào lễ Phật, trước khi vào đại điện, tớ thầm nghĩ hy vọng Lý Huyên không gặp được ai tốt với cậu ấy như tớ, hy vọng cậu ấy hối hận cả đời. Nhưng khi quỳ trên bồ đoàn tớ lại đổi ý, tớ nói với Bồ Tát mong cho Lý Huyên hạnh phúc, cậu ấy yếu đuối như vậy sao chịu nổi gian khổ, thôi thì cứ để cậu ấy cả đời vô ưu vô lo, được sống trong tình yêu thương đi.”

Lý Huyên nức nở ngắt lời anh: “Tớ chẳng vô ưu vô lo gì hết!”

Giọng Tô Hạnh Xuyên cũng hơi nghẹn ngào, anh nhẹ giọng hỏi: “Cậu cũng nhớ tớ mà, đúng không?”

“Nhớ cậu.” Lý Huyên tủi thân nói.

“Vốn dĩ tớ chẳng còn hy vọng gì nữa, nhưng cậu lại xuất hiện, nếu mùa đông này cậu không xuất hiện.”

Tim Lý Huyên bỗng giật thót, cậu nín thở, hồi hộp hỏi: “Thì cậu sẽ thế nào?”

Sẽ chờ tiếp? Sẽ từ bỏ?

Hay là…… bắt đầu cuộc sống mới?

Tô Hạnh Xuyên nói: “Tớ sẽ nghênh đón năm thứ tám nhớ về cậu.”

Lý Huyên nín khóc mỉm cười.

Cậu bụm mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay, không muốn khóc thành tiếng nhưng toàn thân mất khống chế run rẩy. Trong đầu tràn ngập hình ảnh bảy năm trước, lần đầu tiên cậu và Tô Hạnh Xuyên ôm nhau, lần đầu tiên hôn nhau, họ đã có được tất cả những lần đầu tiên của nhau. Bảy năm qua Tô Hạnh Xuyên đau khổ bao nhiêu thì Lý Huyên khốn đốn bấy nhiêu. Cậu đang khóc nghẹn thì giọng nói dịu dàng của Tô Hạnh Xuyên vọng đến từ đầu dây bên kia: “Bé cưng, đừng khóc nữa.”

Lý Huyên ngẩng đầu lên, trông thấy Từ Niệm Chi đứng ở chỗ ngoặt trên lầu hai mỉm cười với mình, cậu nhìn mẹ bằng đôi mắt đẫm lệ.

Từ Niệm Chi nói: “Đi đi con.”

Lý Huyên lập tức bật dậy lao ra cửa.

Bảy năm trước Tô Hạnh Xuyên từ nhà ga trở lại trường học, lần này đến lượt Lý Huyên đi tìm anh.

Lý Huyên đón xe đến khu phố Tân Thần.

Cậu muốn sáng mai thức dậy trong vòng tay Tô Hạnh Xuyên, giống như lần trước say rượu.

Sau khi xuống xe cậu chạy vội vào cư xá.

Cậu vẫn nhớ rõ đường đi, vừa tới dưới lầu thì bị ai đó gọi lại.

Lý Huyên đột ngột dừng bước rồi quay đầu nhìn.

Là mẹ Tô Hạnh Xuyên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.