Lâm Tự Dật: À cái này…
Lâm Tự Dật: Nếu không thì anh Hạ lạnh nhạt luôn đi. Qua được một thời gian rồi tìm đại lý do nào đó để chia tay.
Lâm Tự Dật: Cưa đổ thì khó, chứ chia tay không phải dễ hơn sao?
…………
Sau khi mua cho Tiểu Luật chiếc túi đó xong, Tiểu Luật không còn đòi hỏi món đồ xa xỉ nào khác nữa, rốt cuộc Triều Từ cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng được một thời gian sau lại đột nhiên phát sinh một vấn đề khác.
Dường như Tiểu Luật không còn để ý đến cậu.
Trên We Chat, nếu cậu không chủ động nhắn tin cho Tiểu Luật thì Tiểu Luật cũng không hề nhắn cho cậu, và phải rất lâu sau đó Tiểu Luật mới trả lời cậu.
Khoảng thời gian này, lẽ ra Triều Từ được nghỉ đông, nhưng cậu lại tăng ca và đi làm thêm công việc ở bên ngoài, vì quá bận rộn nên Triều Từ không nhận thấy có điều gì kỳ lạ ở Hạ Luật.
Đến tận cuối năm, Triều Từ mới có thể rảnh rỗi được một chút, nhưng cũng là lúc cậu dần phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Cậu bắt đầu kiểm tra We Chat thường xuyên, hỏi thăm Hạ Luật dạo này bận gì, có chuyện gì buồn sao, khi nào vào học kỳ mới, khi nào sẽ quay lại.
Thật lâu sau Tiểu Luật mới trả lời cho cậu, cô ấy chỉ nói qua loa vài câu, khoảng cuối tháng hai sẽ quay lại.
Triều Từ nhận ra cô ấy có chút lạnh lùng, nhưng nghĩ rằng có lẽ là do Tiểu Luật bận rộn với việc gia đình trong dịp Tết, nên cậu cũng không quá để ý. Đến cuối tháng hai, khi Tiểu Luật trở lại, cậu sẽ nói chuyện với cô ấy.
Dù đã vượt qua cửa ải cuối năm, công việc của cậu đã giảm bớt một chút, nhưng cậu vẫn còn những việc khác cần phải làm.
Trước đó cậu đã xem qua một vài căn hộ, giờ đã đến lúc phải quyết định chọn ra một căn trong số chúng rồi mua nó.
Cậu phải mất vài ngày để so sánh, xem xét từng dự án, từng loại căn hộ một cách cẩn thận, cuối cùng cậu cũng chọn mua được một căn. Tiếp theo, cậu lại bận rộn với việc xử lý thủ tục rồi liên hệ với công ty thiết kế nội thất.
Cậu nghe bố mẹ nói rằng không nên trực tiếp thanh toán hết tiền trang trí rồi giao cho người ta tự quyết, không chỉ không hiệu quả mà còn dễ nảy sinh nhiều vấn đề. Vì vậy, cậu đã quyết định tự mình giám sát công trình. Đồng thời, cậu cũng muốn tự mình phụ trách một vài thiết kế nội thất trong nhà.
Cuối cùng, sau khi xử lý xong những vấn đề này, số tiền còn lại của cậu không đủ để tiếp tục sống trong căn phòng trước đây được nữa. Cậu đành tìm một phòng cho thuê khác và sẽ ở đó cho đến khi nhà mới được trang trí xong.
Một căn phòng nhỏ chỉ có giá một nghìn hai trăm tệ một tháng.
Chuyển sang nơi khác, làm thủ tục mua nhà, rồi đến trang trí nhà cửa… Một loạt công việc cần phải làm cùng với công việc trên công ty của Triều Từ đã khiến cậu bận đến mức bù đầu bù cổ.
Đến cuối tháng hai, Triều Từ đã hoàn thành xong mọi thủ tục, công ty nội thất vừa đến thi công được vài ngày. Cậu xem thời gian rồi vui mừng nhận ra Tiểu Luật sắp trở lại.
Cậu đã gửi tin nhắn We Chat cho Tiểu Luật. Cuối cùng cô ấy cũng đã trở lại Thành phố S, bọn họ chắc chắn sẽ có một cuộc gặp gỡ vui vẻ.
Nhưng Tiểu Luật vẫn không trả lời khiến lòng cậu có chút lo lắng. Nghĩ kỹ lại, hình như Tiểu Luật đã đối xử lạnh nhạt với cậu hơn một tháng nay.
Cậu gọi điện thoại cho Tiểu Luật nhưng cô ấy cũng không bắt máy.
Đến chiều ngày hôm sau, Tiểu Luật mới trả lời cho cậu.
L: Chúng ta chia tay đi, em chán rồi.
Lúc Triều Từ đọc được tin nhắn này, cậu còn tưởng mình đã nhìn nhầm.
Sau khi sửng sốt một hồi lâu, đầu óc trống rỗng của cậu mới có thể xử lý được thông tin này.
Lòng cậu không ngừng chùng xuống, đôi bàn tay cũng lạnh buốt.
Đúng vậy.
Đáng lẽ phải là như vậy. Tiểu Luật còn quá trẻ, lại xinh đẹp đến thế, ở bên cậu có lẽ chỉ là nhất thời mới mẻ, làm sao cô ấy có thể buộc mình vào cậu được chứ…
Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy mặt mình rất lạnh, vô thức đưa tay chạm vào thì phát hiện trên đó đã vương đầy nước mắt.
Nhưng Triều Từ không muốn bỏ cuộc dễ dàng như thế.
Cậu thực sự rất thích Tiểu Luật. Trước khi gặp được Tiểu Luật, cuộc sống của cậu rất bình thường, đều đặn, chẳng có gì thay đổi. Thanh xuân và tình yêu chỉ tồn tại trên màn ảnh hay trong cuộc sống của người khác, mãi mãi không bao giờ liên quan đến cậu.
Cuộc sống buồn tẻ này như được điểm tô màu sắc sau khi gặp được Tiểu Luật.
Trong suốt hai năm này, cậu đã lên kế hoạch cho tương lai của mình và Tiểu Luật, không ngừng nỗ lực vì nó. Cho dù bây giờ phải từ bỏ…
Cũng không nên chỉ là một lời nhắn nhẹ nhàng, bâng quơ trên We Chat.
Triều Từ: Có chuyện gì vậy? Chúng ta gặp nhau nói chuyện đi.
… Vẫn không có phản hồi gì.
…………
Dù đã hẹn hò với Hạ Luật được gần hai năm, nhưng Triều Từ chưa bao giờ đến trường của Hạ Luật để tìm cô.
Bởi vì Tiểu Luật không cho. Cô ấy nói công việc của Triều Từ quá bận, Đại học F cách xa nơi làm việc của Triều Từ nên việc đi lại sẽ rất phiền phức.
Triều Từ ngốc nghếch tin vào lời của Hạ Luật. Nếu Tiểu Luật không muốn cậu đến, cậu sẽ không đến.
Nhưng khi cậu muốn tìm Tiểu Luật để nói chuyện trực tiếp, cậu mới nhận ra rằng ngoài việc biết Tiểu Luật đang học ở Đại học F ra, cậu không biết cách nào khác để liên hệ với Tiểu Luật.
Cô ấy chỉ nói quê của mình ở tỉnh J, địa điểm cụ thể cũng không nói… Thậm chí cậu còn chưa bao giờ gặp được một người bạn nào của Tiểu Luật.
Nếu muốn tìm Tiểu Luật, cậu chỉ còn cách đi đến Đại học F.
Cậu xin nghỉ một ngày để đến Đại học F.
Trước đó, để gửi đồ cho Tiểu Luật, cô ấy đã nói cho cậu biết tòa nhà ký túc xá của mình.
Đó là tòa nhà số 6 ở Khu X.
Cũng may ký túc xá không cấm người ngoài, Triều Từ đi vào khu ký túc xá, mất một lúc mới tìm được tòa nhà số 6.
Cậu lại gửi một tin nhắn khác cho Hạ Luật.
Triều Từ: Anh đang ở dưới ký túc xá của em, ra ngoài gặp anh nói chuyện được không?
Trong khung chat gần đây, chỉ có Triều Từ đang nói chuyện một mình.
Lần này, vẫn không có phản hồi.
Triều Từ đợi ở dưới tòa nhà rất lâu, đến khi gần trưa, cậu không chịu nổi nữa đành đi hỏi quản lý ký túc xá.
“Dì ơi, cháu muốn tìm Hạ Luật, dì có thể liên lạc với bạn cùng phòng của em ấy được không? Cháu muốn hỏi xem bây giờ Hạ Luật có đang ở ký túc xá không.” Cậu nói với quản lý ký túc xá.
“Hạ Luật?” Dì quản lý hỏi lại, sau đó dì mở hồ sơ ra kiểm tra. Một lát sau, dì ngẩng đầu lên nhìn Triều Từ, “Ký túc xá của này không có ai tên Hạ Luật cả, cháu có nhớ nhầm không? “
Nhớ nhầm sao?
Không thể nào, cậu đã giao đồ ăn đến tòa nhà số 6 được hơn một năm nay rồi.
“Cháu không nhầm đâu, xin dì kiểm tra lại giúp cháu lần nữa được không?” Cậu nói.
Dì quản lý rất tốt bụng, lại kiểm tra thêm một lần nữa. Sau đó, dì lắc đầu với Triều Từ: “Thực sự là không có. Với lại thiết bị trong tòa nhà này đã cũ, đầu học kỳ này có một số sinh viên đã chuyển khỏi ký túc xá. Không chừng em ấy đã chuyển đi nơi khác.”
Vậy sao.
Triều Từ có chút thất vọng bước ra khỏi tòa nhà số 6, rồi đi lang thang trong khu ký túc xá này.
Tiểu Luật rõ ràng đã sống trong ký túc xá này, nhưng cô ấy không muốn gặp cậu. Cậu cũng không biết nơi ở cụ thể của cô ấy, không biết làm thế nào để có thể tìm được cô ấy.
Cuối cùng, cậu đi đến cổng ký túc xá rồi đứng ngơ ngác ở đó.
Cho dù Tiểu Luật ở tòa nhà nào, chỉ cần cô ấy ra vào ký túc xá, cậu sẽ thấy được.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Cậu đã đứng đợi từ trưa đến tối, rồi đến tận đêm khuya.
Đã hơn mười giờ rồi, càng ngày càng có ít người xung quanh.
Triều Từ không thể đứng vững được nữa, cậu bèn dựa vào lan can nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cổng.
Đột nhiên, có người dừng lại trước mặt cậu.
Triều Từ nhìn thấy một đôi giày da sang trọng, bóng loáng trông có vẻ quý giá.
Triều Từ ngẩng đầu lên, trước mặt cậu là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn nhưng lại rất lạnh lùng.
“Anh đang tìm Hạ Luật?” Người đó hỏi.
Nghe được câu này, hai mắt Triều Từ sáng lên ngay lập tức. Cậu vội vàng đứng dậy, nói với chàng trai trẻ: “Đúng vậy, làm sao em biết?”
“Em là Lục Lan Kha, bạn của Hạ Luật, em từng nhìn thấy ảnh của anh.” Lục Lan Kha giải thích một cách ngắn gọn.
“Em là bạn của Tiểu Luật à.” Triều Từ vui mừng nói, “Vậy em có biết Tiểu Luật ở đâu không? Anh muốn gặp mặt em ấy.”
Sau đó, cậu bỗng nhớ tới điều gì đó, nhìn vào điện thoại mới chợt nhận ra bây giờ đã hơn mười giờ.
Cậu đã chờ đợi quá lâu đến nỗi quên mất thời gian.
“Hôm nay khá muộn rồi, anh gặp em ấy vào ngày mai cũng được. Em có thể nói lại với em ấy giúp anh được không?”
“Không cần nữa đâu.” Lục Lan Kha nói, “Bạn ấy không ở ký túc xá nữa.”
Hạ Luật đã bước vào học kỳ hai năm cuối, trên trường không còn môn học nào nữa, chỉ cần thực tập và bảo vệ luận án tốt nghiệp. Vì vậy, Hạ Luật không còn ở ký túc xá nữa, đã chuyển ra ngoài từ lâu.
“À?” Sắc mặt của Triều Từ buồn bã, “Vậy, vậy em ấy sống ở đâu?”
“Em sẽ đưa anh đi, em cũng đang đi tìm bạn ấy.” Lục Lan Kha nói.
Mười giờ tối, một thằng con trai tự xưng là bạn của Tiểu Luật nói muốn tìm em ấy.
Dù Triều Từ có ngốc, lúc này cậu cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng hiện tại vẫn chưa vội kết luận, bản thân Triều Từ cũng không thể đoán được điều gì.
Cậu chỉ có thể gật đầu với Lục Lan Kha: “Cũng được, xin lỗi làm phiền em.”
“Không có gì.” Lục Lan Kha nói.
Triều Từ đi theo Lục Lan Kha được mấy bước, đang tự hỏi chỗ đó có xa không.
Đột nhiên cậu nhìn thấy cửa sau của chiếc xe Porsche đang đậu ở phía trước mở ra, rồi Lục Lan Kha bước vào trong đó.
“Còn đứng đó làm gì? Anh mau lên đi.” Lục Lan Kha nhìn Triều Từ cứ đứng yên tại chỗ bèn thúc giục.
Triều Từ ngơ ngác bước lên xe.
Cậu mơ hồ cảm thấy diễn biến của sự việc đang vượt quá tầm kiểm soát của mình.
Cùng lúc đó, Hạ Luật đang chơi vui vẻ trong một hộp đêm với mấy đứa bạn của mình, bỗng nhận được một tin nhắn từ Lục Lan Kha.
Lúc nhìn thấy tin nhắn là của Lục Lan Kha, hắn định giục người này nhanh tới, không biết tại sao tới giờ này vẫn còn lề mề.
Nhưng sau khi mở ra khung chat, hắn sững người.
Kha: Tao dẫn Triều Từ tới đây, mày chuẩn bị đi.
Sau khi Hạ Luật sửng sốt một hồi lâu, lúc tỉnh táo trở lại, hắn rất muốn kéo Lục Lan Kha lại đây rồi mở não ra xem bên trong đang chứa thứ gì.
L: Mày điên à! Tại sao lại đưa anh ta đến?
Kha: Nếu mày không giải quyết trực tiếp với anh ta, anh ta sẽ không từ bỏ. Thà là nói sớm đi.
L: Nói mẹ mày! F*ck!
Ban đầu tâm trạng của Hạ Luật khá tốt, nhưng lúc này lại bị Lục Lan Kha làm mất hết.
Hắn cáu kỉnh quét mắt nhìn xung quanh, rồi đi đến gần một người phục vụ: “Mang cho tôi một bộ đồ nữ, vừa cỡ tôi và một bộ tóc giả.”
Người phục vụ bị yêu cầu kỳ quặc này làm cho ngơ ngác.
“Đứng đó làm gì, đi nhanh lên!” Hạ Luật nhăn mặt, giọng điệu không tốt chút nào.
Bị Lục Lan Kha làm phiền như vậy, đầu óc của hắn đã muốn nổ tung.
Ở bên kia, Triều Từ đang ngồi ở trong một chiếc siêu xe, tay chân lúng túng không dám nhúc nhích. Sau khi chiếc xe đi vào trong một tòa nhà sang trọng, Lục Lan Kha bước xuống xe.
Triều Từ nhìn vào nơi này thật sáng sủa và lộng lẫy giữa đêm khuya, một cảm giác rụt rè bắt đầu bao trùm lấy cậu.
Dường như có một sự thật kinh khủng đang chờ đợi cậu ở bên trong.
Nhưng trong lòng nghĩ về Tiểu Luật, Triều Từ không thể bỏ cuộc vào lúc này.
Cậu bước xuống xe, sau đó có một người phục vụ dẫn cậu và Lục Lan Kha vào đại sảnh.
Nơi này xa xỉ và tráng lệ hơn bất kỳ nơi nào mà Triều Từ từng đến, như là ở một thế giới khác.
Xung quanh có rất nhiều vệ sĩ to lớn với vẻ mặt nghiêm nghị, những người phục vụ im lặng và nhiều người trẻ tuổi, xinh đẹp – thanh niên hay thiếu niên đều có đủ.
Họ bước vào thang máy, thang máy rất lớn nhưng chỉ có ba người.
Thang máy dừng lại ở tầng bảy, có vẻ đây là tầng cao nhất của tòa nhà này.