Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 17: 17: Ma Thuật Của Cửu Vĩ



Sau khi nghi thức phân viện kết thúc, tân sinh của mỗi viện sẽ được giảng viên của viện đó đưa đi phân phòng ký túc xá và lớp học.
Dọc theo đường đi cậu vẫn luôn mất tập trung.

Cậu không hiểu được cái gọi là ngọn lửa xuất phát từ đâu và vì sao lại xuất hiện trong thân thể nhân loại này.
Một con chuột lửa đeo kính cao cỡ nửa người dẫn một đội sinh viên đến trước phòng học, “Sinh viên thuộc lớp 1 – Chuẩn bị chiến đấu xin vui lòng ngồi vào chỗ dựa theo thứ tự tên của mình.

Đợi lát nữa cố vấn học tập sẽ đến và dặn dò các công việc liên quan.”
Vệ Hoàn đi theo mọi người tiến vào phòng học.

Vài tên yêu quái nhìn cậu không vừa mắt liền huých vào tay cậu, vẻ mặt đùa cợt và chế nhạo.
Trẻ trâu quá vậy trời, đều vào đại học hết cả rồi mà còn thích chơi ba cái trò bạo lực học đường này nữa.
Đuôi lông mày giật giật, Vệ Hoàn nhìn quanh phòng học.

Trên mỗi chỗ ngồi đều lơ lửng một cái tên phát ra vầng sáng đỏ.
Cậu chưa quen với tên mới của mình cho lắm nên phải chuyên tâm tìm kiếm hai chữ Ngụy Hằng kia.

Cuối cùng nhìn thấy nó ở vị trí trong góc thì mới nhấc chân qua đó ngồi xuống.
Cho dù đã tiến vào Viêm Toại nhưng Vệ Hoàn vẫn cảm thấy không mấy chân thật, cũng không rõ nguyên nhân.

Nếu cậu thật sự có thuộc tính hỏa vậy tại sao vẫn chỉ là một nhân loại?
Cậu thử cảm nhận yêu khí của thể xác này và vẫn không thu hoạch được gì như cũ.

Đây quả thật là thân thể nhân loại, không có bất kỳ một khả năng nào để trở thành yêu quái cả.
[Trong thân thể ngươi có ẩn chứa ngọn lửa.]
Giọng nói của Vân Dương cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu, có muốn vứt cũng vứt không xong.

Vệ Hoàn cúi đầu búng tay mấy cái nhưng chẳng có chút tia lửa nào bắn ra.

Sau đó cậu lại vỗ tay, ngoài tiếng bốp bốp thì cái bóng của ngọn lửa cũng không thấy được.
“Ồn muốn chết.”
Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên, Vệ Hoàn ngẩng đầu, hóa ra là Dương Linh – người đã đánh cậu nhập viện.

Lần này em vẫn cột tóc hai chùm, lúc nói chuyện nó cứ lắc lư qua lại, chỉ khác ở chỗ giờ đây em mặc đồng phục của Viêm Toại, áo vest màu đỏ rượu kết hợp với váy xếp ly có thêu hoa văn hình Chu Tước màu vàng.
Đôi mắt hạnh của Dương Linh trừng cậu, bày ra dáng vẻ của đại tiểu thư, “Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn bị bản tiểu thư đánh tiếp à?”
Con nhóc này bị chiều đến hư rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Vệ Hoàn chuyển sang chế độ cợt nhả, “Tôi còn tưởng ai chớ, không phải là người quen cũ đây à? Ngài cũng tới Viêm Toại?” Nói xong cậu khẽ vả miệng mình, “Phuy~ tất nhiên đại tiểu thư phải đến Viêm Toại rồi, Hồng Liên Chân Hỏa của ngài đỉnh như thế chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao mới của Viêm Toại, trụ cột của Sơn Hải, rường cột của Yêu Vực, sau này cậu là người tỏa sáng nhất trên chiến trường…”
“Bớt nịnh bợ tôi đi, cái này còn cần cậu phải nói à.” Mặc dù nói thế nhưng khóe môi Dương Linh vẫn không nhịn được cong lên, em giương cằm đánh giá Vệ Hoàn, “Nhưng mà một tên nhân loại yếu ớt như cậu lại được phân đến Viêm Toại, tôi thấy lão thụ tinh Vân Dương kia càng sống càng hồ đồ rồi đó.”
“Chuẩn đét, lão hồ đồ.” Vệ Hoàn nghiêm túc gật đầu phụ họa.
Dương Linh lại bảo, “Tôi có thể nói thế nhưng cậu không thể.”
Vệ Hoàn chớp mắt, “Chị yêu có thể thì vì sao em đây không thể vậy?”
“Cậu!”
Thấy Dương Linh lại tức giận, cậu vội thu bớt ngữ điệu trêu chọc, “Được rồi được rồi, tôi không thể, cậu có thể, cậu muốn gì cũng được hết.”
“Hừ, chắc chắn là do nó cũng không biết phân kiểu gì nên mới tùy tiện nhét cậu vào Viêm Toại.” Dương Linh quay đầu, hai chùm tóc đuôi ngựa vút qua đập vào mặt Vệ Hoàn, “Tôi chống mắt lên xem cậu có thể ở đây được bao lâu.”
Vệ Hoàn bị đuôi ngựa quật vào mặt, khẽ xoa đôi mắt mình, “Ừ đúng, chắc chắn là đẩy tôi vào Viêm Toại cho đủ binh đủ tướng.”
Dương Linh lại quay đầu, hai chùm đuôi ngựa cũng quăng qua như hung khí, may mà lần này Vệ Hoàn thông minh hơn, né tránh kịp thời.
“Bớt nói vớ vẩn đi! Nghi thức chọn viện của Sơn Hải sao lại qua loa thế được.”
Bản lĩnh gió chiều nào theo chiều nấy của Vệ Hoàn vô cùng lợi hại, “Đúng! Thì tôi vẫn đang nói nhảm mà?” Cậu thành khẩn nói, “Miệng lưỡi đàn ông đều là quỷ gạt người.”
“Cậu!” Dương Linh vốn muốn tiếp tục cãi lại cậu thì bỗng lời nói bị kẹt lại trong miệng.

Dường như em nhìn thấy gì đó, nhanh chóng rút ngón tay đang chỉ vào Vệ Hoàn lại, cúi đầu, làm bộ như không có gì xảy ra.
Thấy em như thế, Vệ Hoàn khó hiểu nhìn theo hướng mắt của Dương Linh.
Một nữ sinh có dáng người cao gầy cũng mặc đồng phục màu đỏ rượu của Học viện Viêm Toại bước vào cửa phòng học, mái tóc đen thẳng dài đến thắt lưng, phần tóc bên phải được tết thành ba bím nhỏ để lộ ra lọn tóc trắng như tuyết buông thõng sau vành tai, rũ xuống bả vai thon gầy của cô.
Khi cô rảo bước, chín cái đuôi hồ ly tuyết trắng xinh đẹp lấp ló sau lưng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 77: Sự ấu trĩ của anh

Hồ ly? Vệ Hoàn thầm nghĩ, năm cậu nhập học hình như cũng có Cửu Vĩ Hồ nhưng mà là nam.

Tuy gã ta kế thừa ưu thế về nhan sắc của tộc Cửu Vĩ nhưng chỉ là một cái gối thêu hoa.

Tư chất đã bình thường thì thôi đi còn nuôi nhốt rất nhiều nhân loại làm thú cưng, suốt ngày ăn nhậu chơi bời.
Ai cũng biết mỹ nhân đều từ Cửu Vĩ mà ra, hơn nữa đa phần đều là người đẹp diễm lệ quyến rũ, còn người trước mặt này tuy cũng sở hữu ngũ quan tinh tế và đôi mắt hồ ly nhưng gương mặt lại để lộ ra khí khái anh hùng và lạnh nhạt.
Nét đặc biệt nhất là hai nốt chu sa nằm ở hai góc khóe mắt trong hơi cong xuống của cô, trái phải đối xứng, có thể xem như là nơi lẳng lơ nhất trên toàn bộ gương mặt.
“Hotgirl học viện xuất hiện rồi.” Vệ Hoàn chán nản nằm bò ra bàn, chợt nhớ đến bên cạnh là Dương Linh, mong muốn sống sót trỗi dậy bổ sung thêm một câu, “Ý tôi không phải là nói cậu không xinh, phong cách này của cậu cũng…” Nói giữa chừng, Vệ Hoàn thấy cả người Dương Linh căng cứng, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt mở to không chớp lấy một lần, nhìn chằm chằm Cửu Vĩ vừa mới vào phòng học.
“Hey.” Vệ Hoàn duỗi tay vẫy vẫy trước mắt Dương Linh, “Cậu không sao chứ?”
“Không, không sao hết…” Dương Linh nhanh chóng cúi đầu, giả bộ bình thường lật sách, lật đến mức sách vang lên tiếng rào rạt.

Vệ Hoàn vui sướng đè sách của em xuống, quay ngược lại, “Cầm ngược rồi.”
Dương Linh giật mình, trực tiếp nhét sách vào ngăn kéo.
“Ê đại tiểu thư, cậu nợ tiền cô ấy hả?” Vệ Hoàn nhìn về phía bóng dáng đã ngồi xuống của Cửu Vĩ, “Cô ấy là ai vậy?”
Dương Linh kích động, hét ầm lên: “Tôi không có! Cái tên nhân loại ngu ngốc nhà cậu mới nợ tiền!”
Vệ Hoàn xấu hổ nở nụ cười.

Nhân loại ngu ngốc là phương thức mắng chửi ngớ ngẩn gì vậy?
Dương Linh lại nói tiếp: “Chị ấy là Cửu Vĩ Hồ, tên Yến Sơn Nguyệt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 101: Trách Nhiệm

Lợi lại lắm luôn, vô cùng vô cùng lợi hại.” Sự sùng bái tràn khắp gương mặt em.

Hình như cảm thấy lời nói của mình còn chưa đủ sức thuyết phục nên em lập tức bổ sung thêm, “Chị Sơn Nguyệt là hạng một của cuộc thi tuyển sinh lần này!”
Đậu má? Hạng một đó hả? Cuối cùng cũng tìm được ân nhân cứu mạng rồi!
Vệ Hoàn giật mình đứng phắt dậy, vừa định ra khỏi chỗ ngồi thì bị Dương Linh kéo ngược về vị trí, “Cậu muốn làm gì!”
“Tôi có việc nhờ cô ấy!” Vệ Hoàn không hề nhiều lời, chống tay lên mặt bàn của Dương Linh, xoay người nhảy ra ngoài, lẻn đến trước mặt Yến Sơn Nguyệt nhanh như chớp, vẻ mặt trịnh trọng, “Bạn học Yến, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Yến Sơn Nguyệt nâng mắt, ánh mắt lúc nhìn cậu chẳng hề lạnh lùng như Vệ Hoàn tưởng tượng mà giống như đang nhìn một con vật nhỏ hơn, giọng điệu bình thản, “Cậu là tên nhân loại kia.”
“Tôi có thể nói chuyện riêng với cậu không?” Vệ Hoàn chỉ hận kỹ thuật diễn của mình không đủ đỉnh, không thể lập tức khóc òa lên nên đành bày ra biểu cảm đáng thương và yếu ớt, “Tôi thật sự có chuyện vô cùng quan trọng, xin cậu đó!”
Yến Sơn Nguyệt nhìn thẳng vào cậu: “Ở ngay đây.”
“Chỗ này không được.” Vệ Hoàn nhìn đám sinh viên xung quanh, đã có kha khá người hướng mắt qua bên này, “Ở đây nhiều người quá.”
“Nơi này là được.” Yến Sơn Nguyệt vươn ngón trỏ và ngón giữa, tùy tiện vẽ một vòng tròn to cỡ tiền xu trong không khí.
Trong thoáng chốc, vòng tròn màu đen kia không ngừng mở rộng, hệt như hố đen nhanh chóng khuếch tán.

Trước mặt hiện lên vầng sáng trắng, bỗng nhiên xung quanh biến thành rừng cây không người, chỉ còn lại Vệ Hoàn và cô chứ không còn là phòng học ồn ào náo nhiệt nữa.
Ma thuật của Cửu Vĩ Hồ.
Lúc này Vệ Hoàn mới yên lòng, cô nàng Cửu Vĩ này hòa đồng hơn vẻ ngoài của mình nhiều lắm, không giống với Vân Vĩnh Trú, cậu ta mới là mặt đã lạnh mà lòng cũng lạnh nốt.

Xem ra biểu cảm nhỏ yếu, đáng thương khi nãy của cậu khá có ích, về sau phải thường xuyên dùng…
“Nói đi.”
Nghe thấy Yến Sơn Nguyệt lên tiếng, Vệ Hoàn lập tức thoát khỏi lòng tự hào với khả năng quản lý biểu cảm của mình, “Ò, đúng rồi.”
Cậu hạ quyết tâm, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, “Chị Cửu Vĩ Hồ ơi! Cứu bé với!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.