Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 23: 23: Lễ Tế Sơn Hải



Vệ Hoàn khôi phục rất nhanh, nhanh đến mức không hợp với lẽ thường.
Lúc mở mắt ra thì cậu vẫn còn đang được Vân Vĩnh Trú ôm vào lòng, bay giữa trời.
Chuyện gì đang xảy ra vậy…
“Á nè nè!” Đầu óc lơ ngơ bị gió to thổi đến tỉnh táo hẳn ra, Vệ Hoàn ngước đầu thì thấy được gương mặt của Vân Vĩnh Trú, “Thầy ôm em làm gì! Thả em ra!”
Nào ngờ cậu vừa nói dứt câu Vân Vĩnh Trú đã nới lỏng cánh tay đang vòng dưới đầu gối cậu.

Đôi chân đột ngột rơi xuống khiến Vệ Hoàn sợ hãi ôm lấy cổ Vân Vĩnh Trú theo bản năng, “Đù má! Em không có bảo anh thả em lúc này đâu anh hai!”
Cảm giác được tay Vân Vĩnh Trú lại ôm chặt mình, trái tim treo lơ lửng của Vệ Hoàn mới rơi xuống, thân thể cứng còng cũng dần thả lỏng, “Hù chết ông đây rồi…”
Cậu vốn định dựa vào vai Vân Vĩnh Trú thở phào một hơi nhưng trong khoảnh khắc nghiêng đầu lại vô tình đối mắt với Vân Vĩnh Trú.
Gần quá.
Sắc vàng trong mắt hắn vẫn chưa kịp rút đi, để sót lại dấu vết của ánh chiều tà.

Vệ Hoàn nhìn chăm chú, bên mắt gần với cậu kia loáng thoáng hiện lên đồ đằng hình thái dương.

Ngay khi cậu ngoẹo đầu muốn nhìn tiếp thì Vân Vĩnh Trú dời tầm mắt, “Ngắm đủ chưa?”
Đến lúc này Vệ Hoàn mới phản ứng lại, có hơi xấu hổ.

Nhớ đến mấy lời mình nói khi vừa tỉnh lại hình như không được phù hợp với hình tượng trước giờ của mình cho lắm nên nhanh chóng cứu vớt, “Ngắm, ngắm đủ rồi ạ.”
Đôi tay ôm lấy cổ Vân Vĩnh Trú trở nên nóng rẫy như thể thứ cậu chạm vào không phải da Vân Vĩnh Trú mà là ngọn lửa Kim Ô hắn tạo ra.

Vệ Hoàn vội buông tay, cảm thấy bản thân mình thế này giống con gái quá đi, nhưng mà sau khi buông xong lại cảm thấy có gì đó kì cục, chẳng khác nào đang giấu đầu lòi đuôi, đành phải thả tay về chỗ cũ.
Rối rắm một hồi lâu, Vệ Hoàn vẫn chưa đưa ra quyết định thì Vân Vĩnh Trú đã thản nhiên nói, “Chơi sờ cổ đã không?”
Ai thèm sờ cổ cậu? Ông đây là đang băn khoăn có nên ôm cậu hay không.
Trong lòng Vệ Hoàn càng cảm thấy kỳ lạ, đây vẫn là Vân Vĩnh Trú của năm đó à? Bé xinh đẹp thanh cao, lạnh lùng kia sao qua bảy năm lại biến thành kiểu này rồi.
“Đã lắm, chơi cực kỳ sướng tay luôn.”
Ngay cả Vân Vĩnh Trú hiện tại cũng đã biết đùa giỡn với người khác thì Vệ Hoàn không thèm biết xấu hổ là gì luôn.

Chẳng những ôm mà còn vùi đầu vào hõm vai Vân Vĩnh Trú, “Huấn luyện viên Vân ơi, bây giờ em xúc động quá à, xúc động đến phát khóc luôn! Em…”
Trời ạ, cậu đã làm đến mức này rồi mà Vân Vĩnh Trú vẫn không chịu bỏ cậu để đi thì chắc chắn hắn thích nhân loại, còn thích đàn ông!
“Em khóc đi.”
Đệt mợ?
Vệ Hoàn nghẹn họng.

Cậu chôn đầu bên cổ hắn nghẹn một hồi lâu mới nhỏ giọng trả lời, “Em…!em…!uầy, em xúc động quá tự nhiên khóc không nổi…”
Vân Vĩnh Trú cũng không nói thêm lời nào nữa chỉ yên lặng ôm lấy cậu, một lát sau đáp xuống đất.
Người này hồi trước có như vậy đâu, tặng bậc thang cũng không chịu bước xuống, nào giống mình, không có bậc thang cũng sẽ tự tìm thang.
Sao giờ lại đổi tính rồi.
Vệ Hoàn lén lút ngẩng đầu nhìn quanh một xíu, đây không phải là cổng chính của Sơn Hải mà là cổng phía Nam.
Mồm miệng cậu quá nhanh nhảu nên khi muốn mở miệng ra hỏi lại phải cố nhịn xuống.

Dù sao hiện tại cậu cũng chỉ là một sinh viên nhân loại vừa nhập học không lâu, không có quyền hạn ra vào cổng phía Nam Đại học Sơn Hải, cũng không có khả năng biết được nơi này.
Kết giới ở khu vực phía Nam ngăn cách khu dạy học và khu sinh hoạt dành cho sinh viên, đa phần diện tích là chung cư của giáo viên, phần nhỏ còn lại là viện nghiên cứu quân sự.
“Đây là đâu vậy ạ?” Vệ Hoàn giả ngây giả dại, diễn đến nghiện.

Cậu lách ra khỏi lồng ngực Vân Vĩnh Trú, liên tục lùi về phía sau bảo trì khoảng cách an toàn.
Trước cửa Nam có hai con thú Cùng Kỳ khổng lồ, hung tợn nhìn chằm chằm Vệ Hoàn từ đằng sau.

Vệ Hoàn nhanh chóng cảm nhận được yêu khí của Cùng Kỳ, cậu đột ngột dừng chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Cùng Kỳ vô cùng hung dữ và mạnh mẽ, thích nhất là ăn thịt người.
Trái tim Vệ Hoàn lộp bộp rơi xuống, sợ hãi chạy vụt ra sau Vân Vĩnh Trú, tay siết lấy lớp vải trên lưng hắn, “Huấn luyện viên Vân, thầy…”
Vân Vĩnh Trú chẳng nói lời nào, lườm hai con hung thú kia một cái rồi đi vào cổng Nam.

Vệ Hoàn nơm nớp lo sợ bám sát theo đuôi hắn, chỉ sợ con yêu thú kia không biết phân biệt tốt xấu xơi tái cậu luôn.

Kết giới cổng Nam trực tiếp mở ra cho Vân Vĩnh Trú, hắn mang Vệ Hoàn vào, kết giới đóng lại.
Ủa sai sai.

Vệ Hoàn thầm nghĩ, tên Vân Vĩnh Trú này có yêu lực mạnh thế mắc gì lúc ở Yêu Đô không dùng thuật mở kết giới dịch chuyển mà lại ôm cậu bay cả đường dài về đây nhỉ, không thấy mệt à.
Mới nghĩ đến đó thì Vệ Hoàn đã lập tức cảm giác được thân thể mình ngã nhào lên một chiếc giường lớn màu đen.

Rõ ràng một giây trước vẫn còn đang ở cổng Nam cơ mà.
Đệt, chắc không phải thằng cháu này có thuật đọc tâm đấy chứ.
Vệ Hoàn chống người ngồi trên giường, “Vãi chưởng, suýt chút nữa là eo em gãy luôn rồi đó.

Anh trai à, cái eo ngọc ngà này của em còn chưa khai trương lần nào đâu…” Vừa mới ngồi dậy thì cảm thấy hình như mông mình đang đè lên thứ gì đó tròn tròn.
“Chíp chíp chíp!”
Đù má.
Vệ Hoàn nhanh chóng dịch qua một bên, cục lông kia quả thật đang nằm trên giường.

Chẳng đợi cậu thực hiện động tác tiếp theo, cục lông nhỏ đã bám lên đầu Vệ Hoàn kêu lên mấy tiếng chíp chíp chíp vui vẻ hệt như bé vịt vàng đang được thoải mái ngâm trong hồ nước ấm.
Sớm hay muộn gì tên nhóc này cũng làm lộ thân phận của cậu.

Vệ Hoàn vừa quan sát bóng dáng của Vân Vĩnh Trú từng giây từng phút vừa cố gắng kéo cục lông bám trên đỉnh đầu mình xuống.

Nhưng cho dùng cậu có nỗ lực nhiều đến cỡ nào thì cục lông kia vẫn cứ bám chặt vào đầu cậu.
“Tao không tin thứ tà ma này…” Ngay khi Vệ Hoàn định gắng sức thêm lần nữa thì Vân Vĩnh Trú xoay người lại.

Vệ Hoàn hoảng hốt buông tay, chợt thấy có gì đó được ném qua nên cậu giơ tay lên bắt lấy theo bản năng.
“Gì vậy ạ…” Vệ Hoàn mở lòng bàn tay ra, là một quả mọng màu đỏ tím to cỡ quả sơn tra, rất lạnh.
“Quả Phản Hồn.” Ngữ điệu của Vân Vĩnh Trú nhẹ nhàng bâng quơ như thể đây chỉ là một loại trái cây vô cùng bình thường chứ chẳng phải là thuốc tiên để cứu mạng người khác.
Cục lông nhỏ học theo ngữ điệu nghiêm túc của Vân Vĩnh Trú, “Chíp chíp chíp.”
Vệ Hoàn kinh ngạc, cậu hoàn toàn không ngờ được Vân Vĩnh Trú vẫn còn giữ quả Phản Hồn này.

Tuy cậu biết rằng quả Phản Hồn không hư cũng chẳng thối nhưng dù sao cũng đã mười năm trôi qua rồi, sao hắn vẫn còn giữ vậy?
Vân Vĩnh Trú chẳng nói chẳng rằng mà chỉ cởi áo khoác của đồng phục huấn luyện viên ra để lộ áo ba lỗ màu đen bên trong, kết hợp với quần huấn luyện viên có vẻ hơi rộng kia khiến cho thắt lưng hắn càng có vẻ nhỏ hẹp.
Hắn ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại ở đôi mắt ngờ vực của Vệ Hoàn.

Mặc dù cậu vẫn chưa hỏi bất cứ câu nào nhưng Vân Vĩnh Trú vẫn đưa ra câu trả lời.
“Tôi không muốn nuôi nhốt người chết.”
Quả Phản Hồn mà mình đi xin lâu như vậy đến cuối cùng lại nhận được từ tay hạng 1 của cuộc thi tuyển sinh lần trước.
Vệ Hoàn chẳng biết mình nên nói gì cho phải, có quá nhiều cảm xúc trộn lẫn vào nhau.

Cậu biết mình nên ăn luôn cái trái này, chỉ có sống tiếp mới có thể làm được những việc khác.

Nhưng cậu lại không rõ lắm, mình như thế này có tính là đang lừa đảo hay không?
Ở trong mắt Vân Vĩnh Trú, hắn chỉ đang cứu sống tên nhân loại mà mình vừa nuôi nhốt thành công để dốc sức phục vụ hắn nhưng cậu không phải.

Cậu không phải là nhân loại.
Thậm chí cậu còn tò mò nếu bây giờ Vân Vĩnh Trú biết được mình là Cửu Phượng thì có hối hận hay không.

Dù sao thanh danh của Cửu Phượng hiện tại đã nhơ nhuốc lắm rồi.
Nếu hắn biết mình đã đưa vật phẩm quý giá kia cho kẻ phản bội trong miệng mọi người thì sẽ nghĩ ra sao.
“Vì sao thầy lại muốn nuôi nhốt em?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy
2.

Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em
3.

Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn NP Tỏ Tình
4.

Nghe Tiếng Tuyết Rơi
=====================================
Vệ Hoàn hơi ngước mặt lên, khuôn mặt nhân loại thanh tú này khiến cho lúc cậu hỏi câu kia trông có vẻ khá yếu ớt, “Hóa ra gia tộc đại yêu quái Kim Ô cũng có thể tùy tiện nuôi nhốt nhân loại à?”
Kim Ô khác hẳn những gia tộc khác, đa số họ đều làm chính trị, căn cơ vững chắc và việc quản lý những yêu quái trong gia tộc vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt là cha của Vân Vĩnh Trú.

Là người đứng đầu của một gia tộc nên gia giáo của ông ta nghiêm khắc đến mức biến thái.
“Tôi làm bất cứ chuyện gì đều không cần lý do.”
Nói dứt câu Vân Vĩnh Trú lập tức đi về phía cậu, dùng tư thái nhìn từ trên cao xuống để nhìn chăm chú vào mặt Vệ Hoàn, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu lớp da giả dối của cậu.
Đôi đồng tử của hắn lại nhiễm sắc vàng, trên khuôn mặt lạnh lùng kia hiện lên tia cảm xúc dao động.

Vệ Hoàn không thể hình dung được đó là loại cảm xúc gì, phức tạp quá đỗi, vượt qua cả khả năng nhận thức của cậu.
Quang tác đã lâu không thấy bỗng đột ngột xuất hiện trói chặt Vệ Hoàn, kéo thẳng cậu đến trước mặt Vân Vĩnh Trú.
Nữa hả.
“Không cần hở? Thân là vật cưng được nuôi nhốt, em không rõ lắm mình cần làm những gì.” Vệ Hoàn giãy giụa nhưng tránh không thoát nên chỉ đành nhìn vào gương mặt lạnh lùng kia, cong khóe môi, “Thầy không định nói cho em biết à?”
Hình như đã bị cậu bắt trúng trọng điểm, ánh sáng trong mắt Vân Vĩnh Trú khẽ lay động rồi nhìn về hướng khác.
“Ăn trái này rồi rời khỏi Sơn Hải đi.”
Ngừng một lát, hắn lại nói tiếp, “Trở về Phàm Châu của nhân loại các em ấy, sau đó tìm nơi trốn đi càng xa càng tốt.”
Vệ Hoàn đờ người.

Có ý gì vậy?
Làm gì có yêu quái nào tốn công nuôi nhốt một người rồi lại để cậu ta rời đi chứ, còn đưa quả Phản Hồn vô cùng quan trọng cho người ta.

Vân Vĩnh Trú điên rồi hả?
“Em không đi đâu.” Vệ Hoàn thẳng thừng cắt ngang, cậu vẫn chưa biết được kẻ hãm hại mình là ai thì sao có thể dễ dàng rời khỏi Sơn Hải được.
Chẳng lẽ người đó là Vân Vĩnh Trú?
Ý nghĩ đáng sợ này bỗng dưng nảy ra nhưng rất nhanh bị Vệ Hoàn gạt bỏ.
Nếu Vân Vĩnh Trú nhận ra cậu, sợ bị cậu trả thù mới đuổi cậu đi thì mắc gì lại đưa quả Phản Hồn cho cậu, cứ để đó chờ cậu chết không phải tốt hơn à? Chứ như bây giờ khác chi vác đá đập chân mình.
Chắc chắn không phải.
Hơn nữa tính cách của hắn rất kiêu ngạo, cho dù thế nào cũng không thể làm ra chuyện hãm hại người khác được.
“Em không đi.” Vệ Hoàn lại kiên quyết bác bỏ thêm lần nữa, “Vất vả lắm em mới thi đậu được, sao có thể nói đi là đi.”
“Không đi?” Tầm mắt Vân Vĩnh Trú quay về với gương mặt Vệ Hoàn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 102

Hắn cúi người xuống, ngón tay thon dài nắm lấy cằm Vệ Hoàn, không ngừng áp sát.
Trái tim nhân loại yếu ớt lại bắt đầu đập dồn dập không ngừng như thể kẻ thù cũ đã lâu không gặp trước mặt đây là máy khởi động sự sống của nó vậy.

Những người khác không có tác dụng gì, chỉ có người này mới là minh chứng cho sự sống lại của cậu.
Chẳng có nguyên nhân nào cả mà cậu cũng không biết được nguyên nhân.
Đôi môi thoạt nhìn có vẻ bạc tình ấy kề sát vào khóe môi cậu rồi bỗng rẽ hướng trượt đến bên tai.
“Em muốn ở lại bên cạnh tôi à?”
Ở lại bên cạnh cậu.
Trong nháy mắt Vệ Hoàn có cảm giác ký ức của mình hơi hỗn loạn, trong đầu như có người đang lặp đi lặp lại câu nói kia nhưng đó không phải là giọng nói của Vân Vĩnh Trú.

Kỳ lạ ghê, hình như nó thuộc về cậu.
[Sau này tôi muốn ở bên cậu, nếu cậu làm huấn luyện viên thì tôi cũng làm, mà nếu cậu muốn ra chiến trường thì tôi cũng muốn ra.

Không có gớm tới vậy đâu, thấy được hong dọ?]
Ý thức của cậu chợt trở về với hiện thực, đôi mắt lúng túng nhìn vào mặt Vân Vĩnh Trú.
Vân Vĩnh Trú chẳng nói thêm lời nào nữa.

Hắn buông tay ra, quang tác cũng biến mất theo đó.
“Ấy, đừng đi…” Trước khi hắn xoay người rời đi Vệ Hoàn bỗng thốt lên nhưng cậu nhanh chóng hối hận đến mức muốn cắn lưỡi tự sát.

Sao cậu có thể quen thói nói với hắn kiểu đó vậy, điên mất thôi.
Thôi kệ, đã vậy rồi thì chi bằng giả thành bộ dáng quấn quít lấy hắn không buông luôn, chắc chắn Vân Vĩnh Trú sẽ ngứa mắt kiểu người như thế.

Ngay cả khi trong đoạn thời gian ngắn hắn có coi trọng vẻ ngoài này đi chăng nữa thì chỉ cần cậu cố gắng hết sức khiến hắn ghét bỏ cậu thì sẽ có một ngày hắn cảm thấy phiền chán thôi.
Đến lúc đó thì mình có thể khôi phục sự tự do rồi.

Không thể nào tốt hơn được nữa.
Tính toán đâu vào đó rồi Vệ Hoàn lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, bắt lấy cánh tay Vân Vĩnh Trú, “Em muốn ở lại bên cạnh thầy mà, em cực kỳ cực kỳ sùng bái thầy luôn.

Chính vì có thầy nên em mới đến Sơn Hải!”
Kỳ lạ là Vân Vĩnh Trú không hề đẩy tay cậu ra, hắn hơi nhướng mày, “Nhưng tôi nghe nói thần tượng của em là Cửu Phượng.”
Vệ Hoàn sửng sốt rồi nhanh chóng cười rộ lên, “Làm gì có, sao em có thể thích một tên phản bội…”
Nói dứt câu, cậu cảm thấy tầm mắt chăm chú của Vân Vĩnh Trú, chăm chú đến độ khiến cậu sởn cả gai ốc.

Vệ Hoàn cố gắng thuyết phục mình nhìn thẳng vào mắt hắn, biểu cảm thoải mái, tự nhiên.
Đôi tay bất giác siết chặt.

Lúc này cậu mới nhớ đến quả Phản Hồn vì thế bày ra vẻ sợ Vân Vĩnh Trú đổi ý, nhanh chóng ăn sạch trái cây, “Em kể cho thầy nghe, cái này ăn cũng ngon ghê.

Không biết dược hiệu khi nào bắt đầu có tác dụng, độc trên người em cứ thế được giải rồi hả?”
Vân Vĩnh Trú không thèm để ý đến cậu, chẳng nói chẳng rằng rời khỏi phòng ngủ.

Lúc này Vệ Hoàn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cậu vẫn thấp thỏm lo sợ bị Vân Vĩnh Trú phát hiện thân phận, tuy cậu cũng không rõ vì sao mình lại sợ nữa.

Một lát sau, Vân Vĩnh Trú quay lại, trong tay cầm theo một hộp y tế.
“Ngồi ra mép giường.”
Vệ Hoàn nhỏ giọng vâng một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi ra mép giường.

Cục lông nhỏ vẫn luôn nín thở không nói lời nào giờ đây học theo dáng vẻ của cậu kêu tiếng chíp.

Vân Vĩnh Trú kéo ghế dựa qua ngồi trước mặt cậu, mở hộp y tế.
Vệ Hoàn thấy khó hiểu, thể chất của yêu quái rất đặc biệt, khả năng hồi phục vết thương của đại yêu quái vô cùng nhanh, cho dù có cần thuốc phụ trợ thì phương thuốc cũng khác hoàn toàn với loại thuốc mà nhân loại dùng để xử lý vết thương.

Vân Vĩnh Trú đào đâu ra thuốc của nhân loại vậy, hắn lấy mấy thứ này làm gì.
Vân Vĩnh Trú không nói lời nào, cúi đầu lấy ra cuộn băng keo y tế, nghiêm túc gỡ một đầu rồi kéo ra ra một đoạn băng.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc sống lại đến giờ được ở cùng với người quen.
Vệ Hoàn lặng im ngắm Vân Vĩnh Trú.

Lông mi của hắn bị ánh hoàng hôn nhuộm màu mờ ảo, tạo thành dải bóng đen dập dềnh đọng trên làn da mỏng dưới mắt, hệt như bóng cây phủ kín mặt tường vào mùa hạ.
Bỗng nhớ lại khoảng thời gian Vân Vĩnh Trú chiến đấu ác liệt khi xưa, làn da bên mắt hắn sẽ nhiễm yêu văn đỏ như máu.

Tuy rằng cậu chỉ mới được nhìn thấy có một lần.
Vân Vĩnh Trú lại rút kéo từ trong hộp nhỏ ra, cắt một đoạn băng keo ngắn.
Thấy hắn ngẩng đầu định dán đoạn băng keo kia lên mặt mình, Vệ Hoàn mới kịp tỉnh táo lại từ trong sắc đẹp, vội giữ lấy cổ tay hắn, “Ấy, chờ chút đã.”
Vân Vĩnh Trú cau mày nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo.
“Không phải…” Vệ Hoàn hơi xấu hổ chỉ hắn, “Theo em nhớ thì hẳn là…!phải khử trùng vết thương trước sau đó thoa thuốc, cuối cùng mới dùng băng dán này.” Cậu nắm cổ tay Vân Vĩnh Trú, kéo kéo đoạn băng dính nhỏ trên tay hắn, “Là cái này nè, dùng cái này cố định băng gạc…”
Ngượng ngùng giải thích xong, Vệ Hoàn thả tay hắn ra, tự mình duỗi tay lấy cồn và tăm bông trong hộp, “Hay là để em tự làm đi…”
“Buông ra.”
Trong nháy mắt, một loạt chùm sáng loạt xà loạt xoạt xuất hiện từ hư không, chĩa thẳng vào đầu Vệ Hoàn làm Vệ Hoàn sợ tới mức để rớt cả tăm bông, “Đù má!”
“Không được động đậy.” Vân Vĩnh Trú lạnh nhạt nói, “Tôi biết làm sao.”
Anh không thể nói chuyện cho đàng hoàng hả anh trai, em sợ đến độ sắp quy tiên lần hai luôn rồi đây nè.
Vệ Hoàn hít sâu mấy hơi, lúc này mới miễn cưỡng nở nụ cười với vị tổ tông trước mặt, “Vâng vâng vâng, em ngồi yên.

Anh có thể thu hồi đám bảo bối của mình lại không anh trai?”
Vân Vĩnh Trú ngước mắt nhìn thoáng qua cậu, chùm sáng khẽ lùi về sau bao quanh hai người họ nhưng không biến mất.

Vệ Hoàn không hiểu nổi suy nghĩ của Vân Vĩnh Trú, không yên tâm về cậu à? Vậy sao lại muốn nuôi nhốt một người xa lạ, bị khùng hả?
Chẳng lẽ cậu chủ nhỏ được ăn ngon mặc đẹp từ nhỏ này có đam mê kỳ lạ là chăm sóc người khác? Hầu kết Vệ Hoàn khẽ lăn, nhớ đến mấy loại hoa cỏ bị mình nuôi tới chết hồi nhỏ.
Không phải chứ, mình là người sống có máu có thịt, còn sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp, lỡ như bị cậu chủ nhỏ này nuôi tới chết thì phải tìm ai tố cáo bây giờ!
“Đừng cựa quậy.” Vân Vĩnh Trú nhẹ giọng nói.

Đến lúc này Vệ Hoàn mới phát hiện ra khoảng cách giữa hai người đã gần đến thế rồi.

Thứ duy nhất chen giữa gương mặt cậu và đầu ngón tay của Vân Vĩnh Trú là cây tăm bông dính đầy cồn kia.
Khoảng cách kề cận chính là công cụ sắc bén để tạo ra ảo giác.

Vệ Hoàn chỉ cảm thấy ngọn lửa ngủ đông trong máu Vân Vĩnh Trú xuyên qua cây tăm bông nho nhỏ này rồi từng chút một truyền đến người cậu.
Thế nên mặt cậu mới bắt đầu nóng lên như vậy.
Không sai, chắc là do thế đấy.
Vệ Hoàn dời tầm mắt không nhìn hắn nữa.

Miệng vết thương bị chạm vào có hơi đau nhưng cơn đau nhẹ hơn tưởng tượng nhiều lắm.

Cậu nỗ lực duy trì nét mặt bình thản mãi đến khi Vân Vĩnh Trú thoa hết thuốc cần phải thoa.
Đây là một quá trình vô cùng dài lâu mặc dù cậu cũng không biết mình đang căng thẳng vì lý do gì.
Dù sao Vệ Hoàn lúc nào cũng có thể tự tìm cớ cho chính mình thế nên cậu tự ám thị theo bản năng, chắc chắn là do chùm sáng của Vân Vĩnh Trú khiến lưng cậu như bị kim chích.
Thẳng đến khi những vết thương bị vảy cắt qua đều được băng bó ổn thỏa hết rồi Vệ Hoàn vẫn cảm thấy khó tin, đãi ngộ như thế này từ trước tới giờ không có bất kỳ kẻ nào được hưởng, cho dù là Tiểu Cửu Phượng cậu đây cũng chẳng nhận được.

Dù sao thì Vân Vĩnh Trú vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, không thèm để ai vào mắt bao giờ.
“Cảm ơn.” Hầu kết mất tự nhiên trượt mấy lượt, bầu không khí giữa hai người họ yên lặng quá đỗi nên Vệ Hoàn muốn dời lực chú ý, “Quả Phản Hồn hữu dụng ghê em thấy mình không còn chút khó chịu nào rồi.” Nói đoạn cậu cúi đầu kiểm tra đầu ngón tay của mình, “Đốm xanh trên ngón tay cũng biến mất rồi.

Cũng không biết có tác dụng phụ nào nữa…”
Vân Vĩnh Trú không đáp lời, lẳng lặng sắp xếp lại hòm y tế.
“Em có thể về ký túc xá không?” Vệ Hoàn cẩn thận hỏi thử, hiện tại cậu không có chút yêu lực nào, ít nhiều gì cũng hơi sợ Vân Vĩnh Trú.
Cục lông nhỏ tủi thân kêu hừ hừ mấy tiếng, nhảy từ đỉnh đầu xuống bả vai cậu rồi không ngừng nhảy nhót như thể đang ngăn cản Vệ Hoàn, “Chíp chíp chíp, chíp chíp chíp, chíp chíp chíp chíp…”
Vân Vĩnh Trú giương mắt, dường như không có quá nhiều phản ứng.

Vệ Hoàn hiểu hắn, không có phản ứng gì là phản ứng tốt nhất rồi.

Vì thế cậu bổ sung thêm một câu.
“Bạn của em vẫn còn chờ em ăn tối cùng, em phải đi nhanh đây.

Huấn luyện viên Vân, lần sau em lại tới…”
Nào ngờ nghe xong câu này Vân Vĩnh Trú bỗng dưng cau mày, trầm mặc nhìn chằm chằm cậu một hồi, cuối cùng đứng dậy, “Không được.”
“Ủa thầy, em không về ký túc xá thì em ở chỗ nào được hở huấn luyện viên Vân! Thầy không thể bắt em ngủ trong cái ao phía dưới kia chứ, em không biết bơi đâu.”
Vệ Hoàn bày ra biểu cảm vô cùng đáng thương, duỗi cổ nhìn bóng dáng Vân Vĩnh Trú lảm nhảm, “Huấn luyện viên Vân! Nếu mà thầy không cho em về thì em sẽ ăn vạ trong phòng ngủ của thầy luôn!” Nói đoạn cậu ngồi phịch mông, hai tay đập xuống giường, “Em cứ bám trên cái giường này đó! Chết cũng không đi! Huấn luyện viên Vân, em…”
Lời còn đang nói dở, Vệ Hoàn đã bị quần áo bay từ đối diện đến phủ kín mặt.

Cậu kéo nó xuống thì thấy đó là quần áo dùng để tắm rồi thay, trong đó có cái áo sơ mi đen nhìn hơi quen quen.
“Đây là…”
“Em bảo có chết cũng không đi.” Vân Vĩnh Trú khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào khung cửa nhìn cậu, “Phòng ngủ để cho em, tôi ngủ phòng khách.”
“Ủa…” Vệ Hoàn vừa mới mở miệng thì Vân Vĩnh Trú đã xoay người ra ngoài, cửa đóng cái rầm, khóa cửa cũng rơi xuống luôn.
Tính tình cậu chủ nhỏ này kỳ cục ghê.
Vệ Hoàn ấn lên chiếc nhẫn trên ngón giữa của mình, quần áo chiến đấu thoáng chốc chiến thành đồng phục mùa hè bình thường.

Cậu dán mắt vào chiếc áo sơ mi đen mà Vân Vĩnh Trú đưa, nghĩ kiểu nào cũng không nhớ ra rốt cuộc mình đã thấy nó ở nơi nào.
Thôi kệ.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 1 - Chương 79: Bài học đầu tiên

Vệ Hoàn cảm giác sau khi làm nhiệm vụ xong cả người đều dính đầy đất, còn tự thấy mình hơi ghê vì thế cầm lấy quần áo đi tắm.
Lúc đẩy cửa phòng tắm ra cậu bỗng ngửi được mùi cháy khét, lòng Vệ Hoàn hoảng loạn, “Đậu má cháy rồi hả?” Cậu đập cửa phòng ngủ một hồi lâu thì khóa điện tử mới chịu mở.
“Thầy đang làm cái…!à không…” Vệ Hoàn cảm thấy giọng điệu của mình hơi hung dữ quá, chẳng giống cách nói chuyện với thầy cô gì cả.

Phòng khách bốc lên một luồng khói, Vệ Hoàn đi theo hướng khói bay, “Huấn luyện viên Vân, thầy đang làm gì vậy ạ? Sao khói bốc dữ thế…!khụ khụ khụ…”
Khói trong phòng bếp che kín mắt cậu, Vệ Hoàn phải giơ tay phẩy một hồi lâu, bị sặc đến độ cổ họng cũng phát đau, “Thầy đốt lửa trại ở đây đó hả?”
Vân Vĩnh Trú đứng một bên quay đầu lại nhìn cậu, chẳng nói chẳng rằng.

Vệ Hoàn cẩn thận quan sát, hình như trong mắt cái tên này có một tí ti hối hận.
Cậu nghẹn cười tắt bếp, sau đó mở cửa sổ thông gió của phòng bếp, “Thầy muốn nấu cơm hở?”
Vân Vĩnh Trú liếc mắt nhìn cậu rồi lại liếc nhìn cái nồi bị mình đốt trụi, vẫn không thèm nói lời nào như cũ.
Vệ Hoàn cực kỳ chắc chắn trong mấy năm mình chết cậu chủ nhỏ này quả thật đã phải chịu kích thích lớn nào đó.

Hồi trước chỉ là đánh mất khả năng ngôn ngữ thôi chứ giờ đến cả đầu óc cũng không mấy bình thường luôn rồi.
“Để em làm cho.” Vệ Hoàn xắn tay áo đen lên tận khuỷu tay, với lấy cái nồi bị đốt trụi, đổ vật thể không xác định được trong đó đi rồi cho vào bồn rửa.

Sau đó lại duỗi cánh tay dài lấy một cái nồi mới ở kệ tủ phía trên, đặt lên bếp.
Chuẩn bị đâu vào đó rồi Vệ Hoàn đảo mắt qua mặt bàn, thế mà toàn bộ đều là nguyên liệu nấu ăn của Phàm Châu, nào là cà chua, rau xanh và các loại nguyên liệu nấu ăn khác của nhân loại mặc dù hiện tại không có bao nhiêu người có thể ăn được mấy loại đồ ăn hữu cơ này.

Cậu có hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Vân Vĩnh Trú mà Vân Vĩnh Trú cũng đang nhìn cậu, còn quan sát một lượt từ trên xuống dưới.
Nhìn gì vậy? Vệ Hoàn cũng cúi đầu nhìn theo.
“Sao em không mặc quần dài?”
Nghe được câu hỏi phát ra từ linh hồn này Vệ Hoàn cũng không kịp nghĩ ngợi, ngơ ngác trả lời.
“Thầy có đưa quần cho em đâu.”
Hai người chìm trong im lặng một hồi lâu sau đó Vân Vĩnh Trú xoay người rời khỏi phòng bếp.
Kỳ cục ghê á! Vệ Hoàn trề môi, lấy tạp dề được treo trên vách tường xuống mặc vào rồi nhìn thoáng qua quần boxer của mình.
Cũng có lộ liễu lắm đâu, cùng là đàn ông thì có gì để sợ.
Vệ Hoàn thầm phản bác trong lòng, kéo thực phẩm qua để dưới vòi nước rửa sạch.

Lúc cắt cà chua cậu cứ nhớ đến thái độ của Vân Vĩnh Trú khi nãy nên không cẩn thận cắt trúng ngón trỏ của mình, một giọt máu theo đó chảy ra ngoài.

Vệ Hoàn nhanh chóng rửa bằng nước, kỳ lạ là cậu không giác được chút đau đớn nào.
Quả Phản Hồn đỉnh quá nhở.
Vệ Hoàn nhìn chòng chọc vào vết thương hồi lâu, cũng khá sâu nhưng một chút cảm giác cũng chẳng có.

Cậu đè xuống ngón tay mình để cầm máu rồi tìm thứ gì đó băng lại.
Mới bước ra Vệ Hoàn đã thấy một cái băng cá nhân được đặt trên bàn cơm.

Cậu cũng chẳng thấy có chỗ nào là lạ, đi đến lấy nó băng kín vết thương trên tay.

Sau đó cậu quay đầu qua thì thấy Vân Vĩnh Trú ngồi trên sofa trong phòng khách, xòe tay trái ra như đang nhìn gì đó.
Vân Vĩnh Trú quả thật là người kỳ lạ nhất mà cậu đã từng gặp.

Vệ Hoàn lắc đầu quay trở lại phòng bếp.
Không có quá nhiều nguyên liệu nấu ăn nên Vệ Hoàn chỉ có thể tùy tiện nấu, chẳng mấy chốc đã bưng hai tô mì đi ra, “Huấn luyện viên Vân, thầy ăn đỡ nha, lần sau em sẽ nấu món khác ngon hơn cho thầy.”
Khuôn miệng nhả lời nịnh hót, còn đôi mắt thì đảo qua phòng tắm nhìn Vân Vĩnh Trú đã thay sang áo thun trắng ngắn tay đi đến, ngồi xuống một bên bàn.
Có lẽ là do quần áo nên hắn thoạt nhìn không khác gì cậu nam sinh không thích nói chuyện của bảy năm trước.

Lọn tóc ngắn ướt nước rũ trước trán, che khuất một phần ngọn lửa đỏ bên trái.
Vệ Hoàn cởi tạp dề treo lên lưng ghế, ngồi xuống đối diện Vân Vĩnh Trú.

Mông vừa đặt lên ghế đã vội vã nhổm dậy, cẩn thận hỏi, “Em có thể ngồi không ạ?”
Vân Vĩnh Trú liếc mắt nhìn cậu, khẽ ừ một tiếng.
Lúc này Vệ Hoàn mới yên tâm.

Gặp kiểu người sáng nắng chiều mưa như Vân Vĩnh Trú thì mỗi phút mỗi giây đều phải cẩn thận.
Hằng năm Phàm Châu phải hứng chịu sự tàn phá của chiến tranh, nền nông nghiệp lạc hậu đi kèm với việc tài nguyên bị chiếm đoạt, nguồn lương thực vô cùng hạn chế mà nhân loại lại không thể ăn thức ăn của yêu quái thế nên đa phần lương thực đều là sản phẩm tổng hợp từ chất vô cơ.
Mấy ngày Vệ Hoàn sống trong Khu Tối cũng chỉ ăn các loại rong biển nhân tạo.

Vốn dĩ Yêu giới đã luôn khinh thường đồ ăn nhân loại mà đứa con trời chọn được sinh ra trong gia tộc danh giá của Yêu giới như Vân Vĩnh Trú thì càng chẳng ăn được mấy lần.
Thật sự không rõ lắm, sao giờ hắn đổi khẩu vị rồi, vậy mà lại thích đồ ăn của nhân loại.
Vội vã ăn xong phần của mình, thực hiện nhiệm vụ thật sự khiến thể lực bị tiêu hao quá độ.

Vệ Hoàn nhanh chóng lau miệng rồi nhìn Vân Vĩnh Trú, “Ngon không huấn luyện viên Vân?”
Vân Vĩnh Trú thong thả ăn một miếng, ngữ điệu không chút gợn sóng nhưng lại đưa ra lời tán thành, “Ngon lắm.”
Dễ lừa quá đi.
Chẳng biết vì sao đáng nhẽ ra tình cảnh ấm áp như thế này ít nhiều gì cũng khá xa lạ với hai người họ nhưng trong khoảnh khắc này Vệ Hoàn lại chẳng thấy ngại ngùng là bao.

Ăn xong, Vân Vĩnh Trú bảo cậu về phòng ngủ còn mình đến sofa phòng khách.
Vệ Hoàn liếc mắt nhìn ra ngoài, vóc dáng hơn 1m8 của hắn mà phải co người trên sofa hình như hơi bất hợp lý vì thế cậu nói, “Huấn luyện viên Vân, hay là thầy vào đây ngủ đi? Thầy có chăn mới không, em ngủ dưới đất cũng được.”
Vân Vĩnh Trú lục tìm trong tủ quần áo ở phòng ngủ một hồi nhưng chỉ tìm được một tấm chăn mỏng.

Vệ Hoàn sợ hắn khó xử nên tự mình đoạt lấy tấm chăn rồi chạy ra ngoài.
“Đứng lại.”
Bước chân khẽ vấp, Vệ Hoàn cười hì hì quay đầu lại, “Ờm thì, em cảm thấy sofa ngoài kia cũng rất thoải mái.”
Đôi mày Vân Vĩnh Trú hơi cau lại, “Quay lại đây.”
Giọng nói của hắn lúc nào cũng để lộ sự kiên quyết không được phép làm trái.

Vệ Hoàn chẳng còn cách nào khác, hiện giờ mình bị người ta khống chế nên đành phải nghe lời hắn.
Cái tên này nóng nảy như vậy, cứ hở ra là phóng tia sáng vèo vèo, lỡ đâu lại đâm mình thành cái sàng không chút giá trị nào thì sao.
“Em không định bỏ chạy.” Vệ Hoàn chớp chớp mắt, “Em lừa thầy đó, em chỉ chạy mấy bước để tiêu thực thôi.” Cậu ôm chăn rồi thực hiện động tác dậm chân tại chỗ sau đó cười khan đi tới bên mép giường, quỳ trên đất trải chăn đàng hoàng rồi ngoan ngoãn nằm xuống, “Huấn luyện viên Vân ngủ ngon, huấn luyện viên Vân mơ đẹp.”
Vân Vĩnh Trú không đáp lời cậu, Vệ Hoàn coi như hắn ngầm thừa nhận, xoay người đưa lưng về phía giường của Vân Vĩnh Trú.

Mãi đến khi cảm nhận được Vân Vĩnh Trú tắt đèn nằm ngủ thì trái tim treo lơ lửng của Vệ Hoàn mới thả lỏng.
Vệ Hoàn ngửi ra được trên bộ quần áo này có mùi hương của Vân Vĩnh Trú.

Từ thời còn đi học cậu đã nhớ rõ hương thơm lạnh lùng này rồi, vô cùng nhạt nhưng rất đặc biệt.
Buổi đêm đầu hạ có hơi lạnh, trong lúc nửa mê nửa tỉnh một trận gió thổi qua, Vệ Hoàn co người, cằm đụng phải hình thêu bên trong cổ áo.
Cậu bỗng nhớ ra cái áo sơ mi này vốn thuộc về ai nhưng ý thức đã đi trước ký ức một bước, sa vào vũng lầy giấc mơ.
Trong mơ cậu quay về thời kỳ thiếu niên.

Cơn gió mùa hè thổi vạt áo sơ mi đen của cậu bay phập phồng, có người đang gọi tên cậu, Vệ Hoàn quay người lại thì thấy Dương Thăng mặc một bộ sơ mi trắng với quần jean, trong tay cầm hai que mứt quả ngâm đường.

Chẳng qua trái cây bên trên không giống như mấy loại trái cây bình thường khác mà có hơi giống nho dại.
“Đây là gì thế?” Vệ Hoàn thó lấy một xiên trong tay anh, ngửi ngửi.

Ngón tay Dương Thăng chỉ về phía những quầy hàng nhộn nhịp tọa lạc trên con đường chính của Sơn Hải, “Nữ sinh Học viện Gia Hủy mở quầy bán đó, nói là dùng quả Võng Thảo[1] để làm mứt quả ngâm đường.”
Hôm nay là lễ tế Sơn Hải mười năm một lần của Đại học Sơn Hải.

Lúc đầu vốn là để kỷ niệm ngày thành lập Đại học Sơn Hải nhưng sau đó dần biến từ ngày kỷ niệm thành lập trường của Đại học Sơn Hải thành lễ hội vui chơi học đường.

Thông thường đều được tổ chức liên tục ba ngày bắt đầu từ ngày mùng 7 tháng 7 vào năm thứ hai sau khi tuyển sinh.

Nó là ngày hội long trọng nhất tại Sơn Hải.
Hoạt động ở lễ tế Sơn Hải vô cùng phong phú, mỗi Học viện đều có nét đặc sắc riêng mà sinh viên của Học viện Gia Hủy thích nhất là bày bán một vài kỳ trân dị bảo.
“Một xiên này giá bao nhiêu?”
“30 yêu tệ.”
Vệ Hoàn trợn trắng mắt, nhét cái xiên trong tay mình ngược lại tay Dương Thăng, “Mày bị ngu hả? Cô ta nói nó là Võng Thảo thì mày tin luôn? Võng Thảo quý giá cỡ nào, chỉ cần ăn một viên thôi là trí lực đã tăng mạnh rồi sao có thể tùy tiện ôm ra bày bán được hả anh hai của tôi ơi.

Thứ này nhìn qua là biết nho dại.”
Nói xong Vệ Hoàn túm cổ tay Dương Thăng qua, cắn một quả nho ngâm đường trên tay anh, giọng nói mơ hồ, “Tao biết ngay mà, mấy cô gái nhỏ kia thích lừa gạt đám yêu quái thật thà như mày nhất.”
“Thế mày đừng ăn nữa.” Dương Thăng rút tay mình về lại bị Vệ Hoàn thó mất xiên quả, “Tao cứ ăn đó! Nói chứ mấy quả nho nhỏ này ngon ghê.”
Một nam sinh mặc trường sam màu xanh lá nhạt bước đến từ xa, trong tay còn cầm theo một cây quạt xếp, trông y như thể xuyên không đến đây.

Thấy rõ người tới là ai, Vệ Hoàn lập tức giơ cao cánh tay vẫy với y, “Bất Dự!”
Tô Bất Dự cười rộ lên, biểu cảm dịu dàng, “Sao hôm nay hai ông ăn mặc như Hắc Bạch Vô Thường thế này?”
Vệ Hoàn cúi đầu mình mình rồi lại đảo mắt ngắm Dương Thăng, sau đó cười ha ha, “Giống thật nhỉ.” Rồi cậu nhanh chóng nhướng mày nhìn Tô Bất Dự, “Áo sơ mi này đẹp không, tui mới mua đó.

Ông xem nè, bên trong cổ áo còn có viết tắt tên tui, trùng hợp cực nên tui mua luôn.”
Dương Thăng đi một vòng quanh Tô Bất Dự, “Có điều ông ăn mặc kiểu gì vậy?”
Trên khuôn mặt thanh tú của Tô Bất Dự lộ ra vẻ kinh ngạc, “Không phải chứ, hai ông không biết gì à? Hồi nãy tui vừa vào trường đã bị kéo đi rút thăm, hai ông không bị hả?” Nói đoạn y rút một lá thăm được làm từ vải bố màu xanh lam đưa cho họ xem.
Ở mặt trước lá thăm thêu hoa văn ngọn gió màu trắng bạc của Phù Dao, sau khi mở ra thì thấy một dòng chữ — cosplay cổ trang.
“Đây là hoạt động mới của lễ tế Sơn Hải năm nay.

Tham Khảo Thêm:  Chương 163

Hình như sinh viên thuộc hội học sinh của mỗi Học viện và top100 của Sơn Hải bắt buộc phải tham gia, còn những sinh viên khác thì có thể tham gia dưới hình thức tự nguyện.

Phải đến tòa Minh Tường rút thăm thì mới biết được mình phải tham gia vào hạng mục nào.”
Vệ Hoàn vừa nghe thấy đã bĩu môi, “Chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Tui không đi, ai thích đi thì đi đi.

Hành trình ngày hôm nay của trai đẹp tui đây là dạo hết các gian hàng chợ đêm, tui còn có hẹn với mỹ nữ người cá của Học viện Thượng Thiện, lát nữa phải đến xem cô ấy múa ba lê trên nước.”
Dương Thăng túm chặt lấy Vệ Hoàn đang định cất bước chạy, “Mày là hạng 2 trong top 100, mày không thể không đi.”
“Bớt đê!” Vệ Hoàn vừa nghe đến hai chữ hạng 2 này đã dựng lông theo phản xạ, “Mày bớt cố chấp với thứ hạng được không? Còn nữa, hạng 1 chắc chắn không đi, hạng 2 như tao đây từng phút từng giây đều phải lấy hạng 1 làm chuẩn.

Đó gọi là học theo người giỏi, mày không hiểu đúng không, văn học cổ học không xong chứ gì, tao chính là cán sự môn văn học cổ…”
“Nhưng hạng 1 đi rồi.” Tô Bất Dự mỉm cười nói, “Cậu ấy bây giờ đang ở tòa Minh Tường đó.”
“Gì vậy?! Vân Vĩnh Trú điên rồi hả?”
Vệ Hoàn muốn nói tiếp nhưng không nói nên lời.

Cuối cùng hai tên bạn thân nhìn nhau cười, Dương Thăng mở bung đôi cánh, dưới chân Tô Bất Dự thì hiện lên một áng mây, mỗi người túm một bên tay Vệ Hoàn, mạnh mẽ kéo cậu đến tòa Minh Tường.
“Ê! Hai đứa chúng bây chờ đó cho bố!”
Trước tòa Minh Tường đứng đầy người, đám sinh viên nhìn thấy hai yêu quái của Phù Dao bay trên trời thì sôi nổi bàn tán.

Dương Thăng và Tô Bất Dự ăn ý cùng thả tay, ném Vệ Hoàn xuống dưới.
“Đệt, mông của tao! Hai đứa bây định để tao ngã chết đúng không?”
Dương Thăng cười đáp xuống, thu cánh lại, “Tao chưa từng nghe nói có sinh viên Phù Dao nào ngã chết.”
“A Hoàn có thể mở ra tiền lệ đó.” Tô Bất Dự lập tức tiếp lời.
“Hứ.” Vệ Hoàn phủi mông đứng dậy, đang định chạy theo hướng ngược lại thì bỗng va vào người ai đó, “Đù má tên nào không có mắt dám đụng vào trai đẹp vậy!”
Vừa ngẩng đầu, úi chà, Vân Vĩnh Trú.
Một giây trước vẫn còn ra vẻ hung dữ, một giây sau Vệ Hoàn lập tức cười hì hì vỗ nhẹ lên má phải của mình, “Là tôi~”
Dương Thăng thật sự vô cùng cạn lời, quay đầu qua nhìn Tô Bất Dự, “Ông có thấy đứa nào không biết xấu hổ được như nó chưa?”
Vốn anh định chờ Tô Bất Dự tiếp tục kẻ xướng người họa với mình nhưng y lại sửng sốt, hoảng hốt ngoảnh đầu nhìn anh, “Ông vừa nói gì vậy?”
Vân Vĩnh Trú lạnh lùng nhìn Vệ Hoàn, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp vòng qua cậu bước đi.

Vệ Hoàn nghênh ngang bám theo sau hắn, làm như thật sự rất thân thiết với hắn, trái một câu phải một câu nói không ngừng nghỉ.
“Hồi nãy hai đứa nó nói cậu đến tòa Minh Tường rồi, hóa ra cậu chỉ mới đến thôi.

Tôi còn tưởng cậu tới trước tôi chớ.”
“Tôi vừa nghe thấy cậu đến thì tôi nhanh chóng chạy tới đây luôn nè, vô cùng tích cực ~”
“Ý tôi phát hiện quần áo hôm nay tụi mình mặc giống hệt nhau nha! Tôi cũng mặc áo sơ mi đen nè, cậu thấy tụi mình ăn ý ghê chưa!”
“À phải rồi Vân Vĩnh Trú, cậu có biết gì về mấy cái hạng mục này không? Cậu nhìn Tô Bất Dự đi, cậu ấy mặc đồ cổ trang khá đẹp ấy, tôi cũng muốn mặc.

Cậu muốn rút trúng hạng mục nào?”
Vệ Hoàn sắp dán dính lên người Vân Vĩnh Trú luôn nhưng Vân Vĩnh Trú chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, đi đến trước bục rút thăm, “Chỉ cần khác với cậu là được.”
Hừ.
Cái tên này thật là…
Trên thực tế, bục rút thăm là cây Tam Chu[2] được trồng trước tòa Minh Tường.

Gọi là Tam Chu nhưng thật ra là một cây cổ thụ lớn, nhìn tổng thể khá giống cây bách thường thấy ở Phàm Châu nhưng lá cây lại là dạng ngọc trai, nhìn từ xa rất lộng lẫy, bắt mắt, cực kỳ xinh đẹp.
Ban chấp hành Hội học sinh treo tất các loại thăm lên cây đại thụ.

Vì để đảm bảo sự cân bằng, các thẻ thăm đều được phân loại thành bốn màu đỏ, xanh lam, xanh lục và trắng theo màu của từng Học viện.
Vệ Hoàn chắp tay sau lưng dạo một vòng dưới tán cây chọn tới chọn lui, sau đó lại quấn lấy bạn học nữ phụ trách để hỏi thăm, “Có những hạng mục nào vậy? Cậu là Hải Đường yêu hả?”
Nữ sinh sửng sốt, trên mặt hiện lên rặng mây hồng, “Cậu, sao cậu biết được?”
Vệ Hoàn không trực tiếp trả lời, trái lại còn nói thêm câu, “Cậu mặc đồng phục sườn xám của Học viện Gia Hủy đẹp lắm.” Cậu nói tiếp, “Trên mặt cậu có ấn ký hình hoa màu vàng.

Tuy rằng tôi không nhìn ra được đó là loại hoa nào nhưng trên người cậu lại không có chút hương hoa nào nên tôi bèn suy đoán là hoa hải đường.

Hải đường không hương mà.” Nói đoạn cậu cười rộ lên, răng nanh nhọn tô điểm thêm cho vẻ nghịch ngợm của cậu, “Tôi đoán không sai chứ? À mà cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi đâu.”
“Ò, phải…!phải ha.” Hải Đường nhỏ dùng mu bàn tay áp lên mặt mình, nóng quá đi mất.

Cô không dám nhìn thẳng vào mặt Vệ Hoàn nên nghiêng mặt đi, đưa mấy lá thăm đã được người khác rút cho cậu xem, “Có trình diễn cosplay cổ trang, quán cafe hầu gái, nhà ma, v.v…”
Dương Thăng chẳng giống Vệ Hoàn lúc nào cũng thích trêu nữ sinh, anh thành thật rút một lá thăm từ cây Tam Chu, “Trùng hợp ghê, tui rút trúng nhà ma nè.” Tô Bất Dự nhận lấy lá thăm của anh, “Thật luôn á.

Vậy thì ông thảm ghê, phải đi nhát ma mấy cô gái nhỏ.”
“Yêu quái mà cũng sợ ma à?” Vệ Hoàn chen vào một câu, “Tao thấy có mấy chủng yêu còn xấu hơn ma nhiều, còn không biết ngại mà sợ ma.”
Dương Thăng bất đắc dĩ thở dài, nhét tấm thăm vào túi quần jean, “Mỗi mày đẹp, rút thăm nhanh đi.”
“Biết rồi.” Vệ Hoàn ngoảnh đầu tìm kiếm thân ảnh Vân Vĩnh Trú theo bản năng rồi cậu phát hiện đến tay hắn cũng chẳng thèm nâng, một sợi quang tác bắt đầu từ cổ tay hắn chậm rãi vươn dài ra quấn lấy một lá thăm màu đỏ.
Dưới bóng cây sáng sủa, hắn đẹp một cách lạ thường.
“Dáng vẻ này của cậu thoạt nhìn giống như đang cầu tình duyên ấy.”
Vân Vĩnh Trú lạnh lùng lườm cậu, quang tác cũng dừng động đậy.

Vệ Hoàn lập tức che miệng mình lại.

Vân Vĩnh Trú kéo lấy quang tác, lá thăm màu đỏ kia cũng được rút xuống theo.
Vệ Hoàn thả tay ra, mở miệng nói không ngừng nghỉ, “Thăm cậu rút vừa nhìn đã biết là thăm tốt, thăm thượng thượng, đại cát.” Lúc quang tác rút thăm vô tình làm rơi một lá thăm màu xanh lam, tay phải của cậu khẽ lật, trên tay chợt xuất hiện một dải phong lụa cuốn lấy lá thăm chưa kịp rơi xuống đất kia.

Cậu thu cánh tay lại nắm lấy nó vào tay, “Thăm cậu rút cho tôi chắc chắn cũng là thăm tốt.”
Vân Vĩnh Trú cau mày, cuối cùng cũng chịu cất lời, “Ai rút cho cậu.”
“Cậu đó.” Vệ Hoàn vô cùng khoe khoang, cười hì hì mở lá thăm màu xanh lam trong tay nhưng rồi nụ cười xán lạn trên mặt bỗng cứng lại trong nháy mắt khi nhìn thấy chữ trên lá thăm.
“Quán cafe? Trang phục sườn xám?”
Hiếm khi Dương Thăng ôm bụng cười to, “Ha ha ha ha ha không phải mày mới khen sườn xám của người ta đẹp à?”
“A Hoàn thật sự không kế thừa năng lực khác từ nơi nào đó hả?”

Một lát sau, Vệ Hoàn đoan trang nhấc tay, trưng ra nét cười giả dối, “Tôi muốn xin rút thăm lần nữa.”
Không phải ủy viên kỷ luật nhưng tích cực hơn hẳn ủy viên kỷ luật, Dương Thanh nhanh chóng tiến lên bắt lấy Vệ Hoàn, “Không được, quy định chỉ có thể rút một lần.”
Vệ Hoàn mặt mày ủ rũ cất lá thăm trên tay mình đi lại bất cẩn nhìn thấy Vân Vĩnh Trú đứng cạnh mình vò nát lá thăm đỏ, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Cậu nhanh chóng hồi phục sức sống, lột tay Dương Thăng xuống rồi vọt tới trước mặt Vân Vĩnh Trú, “Nè nè nè, cậu rút trúng gì dọ?”
Vân Vĩnh Trú nhăn mày, “Tránh ra.”
“Không tránh.” Vệ Hoàn mặt dày mày dạn ôm lấy bả vai Vân Vĩnh Trú, “Anh Vân, anh Vĩnh, anh Trú, cho em xem đi, em muốn xem mà.”
“Tránh ra.” Vân Vĩnh Trú lặp lại lần nữa.
Hai người đẩy qua đẩy lại hồi lâu, Vân Vĩnh Trú nhét lá thăm vào túi quần jean của mình rồi bắt lấy đôi tay đang sờ loạn của Vệ Hoàn siết chặt, trên mặt tên nhóc này vậy mà còn treo lên nụ cười lưu manh, “Được rồi được rồi, tôi không xem nữa, không xem nữa.

Cậu thả tôi ra có được không?”
Vân Vĩnh Trú nhíu mày chẳng nói chẳng rằng.

Qua một lúc lâu mới chịu thỏa hiệp.

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị buông tay thì bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Vừa cúi đầu thì thấy một sợi dây leo mềm mại tỏa ra ánh sáng xanh với vào trong túi mình.
“Cậu!”
Dây leo được Vệ Hoàn biến ra từ gió đã rút được lá thăm đỏ kia ra treo giữa không trung rồi bị Vệ Hoàn tươi cười xán lạn chụp lấy.
“Để tôi xem thử nào.” Vệ Hoàn bung cánh bay lên trời.

Sau khi mở lá thăm ra thì bắt đầu cười không thẳng eo nổi.
“Tôi còn tưởng cái gì chứ? Giả gái! Ha ha ha ha ha ha…”
Dương Thăng trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt nhìn qua Tô Bất Dự đang đứng cạnh mình, “Không phải Vệ Hoàn cũng thế à?”
“Đúng vậy.”
“Ủa rồi mắc gì nó vui thế?”
꧁༺༻꧂
Tác giả có lời muốn nói: Sau khi xác định rõ thời gian set vip tui bỗng phát hiện một chuyện vô cùng trùng hợp.

Ngày này năm trước là ngày tui đăng tải chương truyện đầu tiên trên Tấn Giang.

Một năm trôi qua, điều hạnh phúc nhất đó là tui đã trở thành tác giả có lượt đọc phá vạn rồi, cảm giác rất kỳ diệu, quả là một mối duyên phận tốt đẹp mà.

Thật ra hồi trước tui tự đặt mục tiêu cho mình là trong vòng hai ba năm có thể đạt được một vạn lượt đọc tui đã rất vui rồi.

Không ngờ nhanh như vậy đã đạt được.
Cảm ơn vì năm nay đã cho tui gặp gỡ mọi người, đây là vận may của tui.
Chú thích:
[1] Võng Thảo: Có xuất xứ từ 《 Sơn Hải Kinh • Trung Sơn Kinh 》 “Bốn mươi dặm về phía Đông, có ngọn núi tên là Thiếu Hình, trên núi có một loại cỏ gọi là Võng Thảo, gốc như cây quỳ mà lại lại giống cây hạnh, hoa vàng mà quả loài đậu, có thể chữa khỏi mờ mắt.
[2] Cây Tam Chu (ba gốc): Có xuất xứ từ 《 Sơn Hải Kinh • Hải Ngoại Nam Kinh 》 “Cây Tam Chu ở phía bắc nước Yếm Hỏa, ở trên dòng Xích Thủy.

Cây này thân như cây bách, lá như ngọc trai.

Có lời bảo rằng, cây đó giống sao chổi.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.