Trừ Tôi Ra Tất Cả Đều Không Phải Con Người

Chương 52: C52: Drama động trời



Tuy rằng ngoài miệng Vệ Hoàn bảo tối nay không về nữa nhưng trong lòng vẫn thầm phàn nàn. Tối không về thì cậu phải ngủ nơi nào? Lại ngủ đất chắc? Hay là lên giường ngủ luôn?

Không không không, ngủ chung giường thì kỳ cục quá.

Mà mắc gì kỳ cục?

Cậu có cảm giác đầu óc mình hiện tại hỗn loạn quá độ, giống như bên trong có hai người tí hon, một đứa bảo không được, sao cậu có thể ngủ chung giường với Vân Vĩnh Trú, bộ hổng thấy kỳ cục hở? Đứa còn lại thì phản bác, sao đâu trời, đều là đàn ông hết như nhau thì sợ quái gì, trong sạch rõ ràng không chút giả dối.

Ồn quá đi.

Vệ Hoàn từ bỏ việc tự hỏi. Cậu nhìn Vân Vĩnh Trú ngồi xuống một đầu khác của sofa, rút ra một quyển sách từ dưới bàn trà. Thời đại ngày nay, khoa học kỹ thuật góp phần đa dạng hóa các hoạt động giải trí trở đến trình độ chưa từng có. Song Vân Vĩnh Trú vẫn như người của mấy thế kỷ trước, thích những cuốn sách nặng trĩu, lẳng lặng đọc từng trang.

Nếu là người khác thì có lẽ cậu sẽ cảm thấy rất kỳ lạ nhưng khi đổi thành Vân Vĩnh Trú, Vệ Hoàn lại không còn thấy khó hiểu nữa. Dường như loại tiêu chuẩn kép này vẫn luôn xuất hiện mỗi khi gặp phải hắn.

Cục lông nhỏ lại nhảy lên đầu gối cậu, bấy giờ sau lưng nó có mang thêm cái túi tí hon. Vệ Hoàn ngạc nhiên, duỗi ngón tay chọt chọt nó, “Mày không có tay cũng không có chân mà, mang cái túi này lên bằng kiểu nào đấy?”

Cục lông nhỏ tức giận chíp một tiếng, Vệ Hoàn theo bản năng đặt ngón trỏ lên môi, lén lút liếc nhìn Vân Vĩnh Trú. Thấy hắn khẽ ngước mắt lên nhìn mình, cậu đành nở nụ cười lúng túng, ôm cục lông nhỏ đứng dậy, “Em không quấy rầy thầy đọc sách nữa, em vào phòng ngủ dạy dỗ lại nó đây.” Nói đoạn Vệ Hoàn liền ôm theo cục lông nhỏ chạy như bay vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

“Sao ngày nào mày cũng lắm công nhiều chuyện thế hả.” Vệ Hoàn quẳng cục lông nhỏ lên giường, “Tao thấy mày không phải yêu tinh cục lông đâu, mày là yêu tinh nhiều chuyện thì có.”

Tuy cục lông nhỏ rất tức giận nhưng nó vẫn nhảy tưng tưng lên đầu gối Vệ Hoàn, cực kỳ kiên trì trút ngược đống đồ trong chiếc túi tí hon sau lưng nó ra rồi đổ chúng xuống người Vệ Hoàn.

Là một cành cây mảnh dẻ đen nhánh.

“Hồi sáng mày đổ cái đống này ra tao còn chưa kịp nhìn kỹ nữa, thứ này là gì đây?” Vệ Hoàn nhặt nhánh cây đen thui kia lên, khẽ chà xát, một lớp bột đen bám dính lên tay, thoạt trông nó như sợi tim đèn đã cháy hết.

Nào ngờ vừa cọ xong, sợi tim đèn nọ bỗng dưng uốn éo quằn quại biến to và kéo dài ra, màu sắc còn chuyển dần sang đỏ. Nó tránh thoát khỏi bàn tay Vệ Hoàn, rơi phịch xuống giường.

Vệ Hoàn hoảng hốt duỗi tay muốn xách cái thứ kia quăng ra khỏi giường, “Đậu má, mày đừng làm bẩn ga giường của cậu chủ nhỏ nhà chúng ta nha…”

Cuối cùng sợi tim đèn kia hóa thành một người tí hon cao cỡ bàn tay, hay nói chính xác hơn là hóa thành một thiếu nữ áo đỏ vô cùng xinh đẹp và duyên dáng. Đầu tiên cô khẽ nâng một phần của chiếc váy bé nhỏ thi lễ với Vệ Hoàn, sau đó cô đứng yên, nhìn Vệ Hoàn chăm chú với vẻ đoan trang, “Chào ngài, tôi là Trường Minh Đăng Nương.”

Vệ Hoàn ngu người, “Trường Minh Đăng Nương?”

Cậu đột nhiên nhớ tới ngày xưa lúc còn đi học hình như mình có từng được học qua rồi. Đây là một loại yêu quái vô cùng cổ xưa, thời kỳ cổ đại thì miễn cưỡng được xem là hay thấy nhưng đến hiện đại thì càng ngày càng ít dần, chỉ xuất hiện trong lịch sử yêu quái. Nghe đồn loại yêu quái này là do đèn Trường Minh(*) thiêu đốt qua năm năm tháng tháng thành tinh. Bởi vì nó sống quá lâu nên kiến thức và học thức cực kỳ phong phú, thông hiểu mọi việc xưa nay. Thầy cô còn giảng rằng Trường Minh Đăng Nương thích hóa thân thành một cô gái có nhan sắc tuyệt trần rồi xuất hiện trong nhà của người đàn ông mà cô vừa ý để bàn luận sự đời tự cổ chí kim.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

(*) Đèn Trường Minh (Trường Minh Đăng): là một loại đèn mà dân chúng thời xưa thường thắp vào đêm 30 hoặc trong những dịp thờ cúng. Tương truyền rằng, ngọn đèn này có tên gọi là “Trường Minh” vì sở hữu ánh sáng không dễ bị dập tắt. Loại đèn này từng được sử dụng trong các ngôi mộ cổ của bậc đế vương và giới quý tộc ở cả phương Đông lẫn phương Tây. Công nguyên năm 1400, sử cũ ghi lại về sự xuất hiện của Trường Minh Đăng trong một ngôi mộ La Mã cổ đại. Theo đó, khi những người khai quật tiến vào, ánh sáng từ ngọn đèn ấy vẫn kiên trì cháy dù đã hơn 2000 năm. Đến hiện nay, chất liệu giúp Trường Minh Đăng cháy sáng suốt mấy ngàn năm vẫn còn là một bí ẩn và cách làm đèn đã bị thất truyền.

Cô gái có nhan sắc tuyệt trần…

Vệ Hoàn tỉ mỉ đánh giá.

Cũng tạm được.

Trong đầu cậu bỗng hiện lên gương mặt của một người khác. Tránh cho bản thân lại suy nghĩ lung tung, Vệ Hoàn lên tiếng trước, “Xin chào, xin chào, nghe danh đã lâu.” Cậu vươn một bàn tay ra thì bỗng phát hiện tay mình đối với Trường Minh Đăng Nương mà nói thì hơi to quá. Tuy nhiên, cô chẳng ngại ngần tí nào, lễ phép cầm lấy ngón trỏ của Vệ Hoàn.

“Xin chào, cậu là nhân loại à?” Trường Minh Đăng Nương nghi ngờ nhìn lướt qua cậu, sau đó lại hít một hơi thật sâu, “Trên người của cậu có yêu khí.”

Vệ Hoàn nở nụ cười bối rối, “Đúng vậy, yêu khí của Kim Ô.”

Trường Minh Đăng Nương lắc đầu, “Còn một loại yêu khí khác nữa, tuy rằng rất mỏng manh khiến tôi tạm thời không thể phân biệt được nhưng tôi có thể chắc chắn rằng đó là yêu khí của đại yêu quái.”

Đệt, nương nương thật sự hiển linh!

“Thú cưng của ngài băng qua ngàn dặm xa xôi đến tìm tôi, mặc dù đã rất lâu rồi tôi không gặp người trần nhưng thấy nó thành khẩn như thế tôi đành ra ngoài một chuyến.” Trường Minh Đăng Nương đong đưa tay áo đỏ thắm của mình, “Nếu ngài có bất cứ thắc mắc nào thì cứ hỏi tôi. Chỉ cần tôi biết thì tôi nhất định sẽ trả lời, không giấu giếm dẫu chỉ là nửa chữ.”

Hóa ra là do cục lông nhỏ mời người ta tới. Trái tim Vệ Hoàn bỗng chốc mềm xèo, cậu ôm cục lông nhỏ vẫn luôn lặng lẽ bám ở bên cạnh, đặt lên đầu ngón tay, xoa xoa nó.

Nếu như Trường Minh Đăng Nương này thật sự thấu tỏ nhiều chuyện, vậy…

Vệ Hoàn ngẫm nghĩ, “Quả thật tôi có chuyện muốn hỏi cô. Nghe người ta bảo ở yêu vực tồn tại một loại pháp thuật có thể gọi hồn người chết quay về, tôi muốn biết chiêu hồn thuật có thật sự tồn tại hay không? Và loại yêu quái nào sở hữu năng lực đó?”

Trường Minh Đăng Nương nghe hết câu hỏi, thoáng chốc do dự, “Đúng là có loại pháp thuật như vậy, gọi là chiêu hồn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1821

Chẳng đợi Vệ Hoàn kích động, cô đã cất giọng bổ sung, “Nhưng thuật pháp này đã lâu rồi không hề xuất hiện, hơn nữa nó không phải là loại năng lực của một yêu quái nào đó.”

Vệ Hoàn khó hiểu, “Nghĩa là sao?”

“Ví dụ như vị Kim Ô trong phòng ngài kia có năng lực hệ hỏa, đồng thời sở hữu năng lực ánh sáng độc nhất vô nhị nhưng cậu ấy không thể chiêu hồn. Chiêu hồn là loại năng lực rất đặc biệt và nguy hiểm thế nên yêu quái phát minh ra loại pháp thuật này ngày xưa cũng tự đưa ra cho mình mức giới hạn lớn nhất. Cậu chờ tôi tí đã, để tôi xem lại sổ ghi chép.”

Úi chà, hóa ra Trường Minh Đăng Nương cũng phải ghi chép.

Trường Minh Đăng Nương rút quyển vở bé tẹo ra khỏi tay áo của mình, chữ trên đó nhỏ đến mức Vệ Hoàn chẳng cách nào thấy rõ. Cô lật một hồi lâu, lật đến độ suýt chút nữa Vệ Hoàn đã gật gà ngủ thiếp.

“Tìm được rồi.” Trường Minh Đăng Nương giơ quyển sổ nhỏ của mình lên, chỉ vào một vị trí, “Đây nè.”

Vệ Hoàn nheo mắt, cố gắng nhìn trong chốc lát, “…Xin lỗi, tôi nhìn không rõ lắm.”

“À là như thế này.” Trường Minh Đăng Nương cất cuốn sổ bé xíu kia đi, “Chiêu hồn thuật là năng lực chỉ có yêu vu ở yêu vực mới được sở hữu, đồng thời nó cũng là năng lực cấm kỵ nhất của bọn họ.”

“Yêu vu?” Vệ Hoàn không nhớ là mình đã từng học hoặc là từng biết đến loại yêu quái này.

“Đúng thế, yêu vu. Nhân loại các cậu có vu nữ thì tất nhiên yêu quái cũng có. Chuyện này hẳn là ngài phải biết rõ chứ.”

Quả thật tôi không biết tí gì về chuyện của nhân loại chúng tôi.

Cậu ngồi xếp bằng trên giường, “Tôi phải đi đâu để tìm được yêu vu? Hiện nay yêu vu còn tồn tại không?”

“Hiện tại có còn yêu vu hay không tôi chẳng rõ, về phần phải tìm yêu vu ở nơi nào.” Trường Minh Đăng Nương gập người trước cậu, “Tha lỗi cho năng lực hữu hạn của tiểu nữ, tôi cũng chỉ là một tiểu tinh quái mà thôi.”

Thế à. Vệ Hoàn thở dài, “Không sao hết, tôi vẫn còn một thắc mắc nữa. Nếu loại chiêu hồn thuật này thật sự có thể gọi vong linh của nhân loại trở về thì nó có thể gọi yêu hồn của yêu quái đã chết không?”

Trường Minh Đăng Nương ngẩng đầu, nghiêm túc tự suy ngẫm, “Trăm ngàn năm trước từng có một yêu quái cố gắng hết sức thử làm vậy.”

“Ai thế?” Lòng Vệ Hoàn vội vã.

“Ờm… tiểu nữ không dám nói.” Đôi mắt của Trường Minh Đăng Nương liếc qua một bên.

Vệ Hoàn chẳng hiểu ra sao, có ý gì đây? Cậu nhìn theo tầm mắt của Trường Minh Đăng Nương, là cửa phòng ngủ.

Vân Vĩnh Trú?

Trăm ngàn năm trước nào có Vân Vĩnh Trú…

Ủa từ từ.

Vệ Hoàn đột ngột ý thức được, “Ý cô là Kim Ô đời đầu?”

Trường Minh Đăng Nương lùi về sau vài bước, biểu tình sợ hãi, “Đấy không phải là do tiểu nữ nói, là tự ngài nói ra.”

Xem ra là đúng rồi.

“Kim Ô đời đầu muốn chiêu hồn ai?”

Trường Minh Đăng Nương thật sự không ngờ rằng tên nhân loại này lại khó đối phó và hay nói gài người ta đến mức này. Cô lộ ra vẻ khó xử, cuối cùng hạ quyết tâm, rảo bước đến bên cạnh Vệ Hoàn, “Ngài cúi đầu xuống.”

Vệ Hoàn nằm sấp xuống, để cho Trường Minh Đăng Nương nấp vào bên tai của bản thân. Cậu nghe thấy cô nhỏ giọng thỏ thẻ, “Là ai vì nỗ lực cứu vớt Côn Luân Hư mà chết?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 10

“…Phượng Hoàng.”

Hình như Vệ Hoàn đã vô tình biết được một chuyện vô cùng khủng khiếp, cậu lập tức ngồi bật dậy, “Ý của cô là Kim Ô đời đầu đã từng chiêu hồn Phượng Hoàng?”

Trường Minh Đăng Nương liên tiếp lùi về sau, đến váy cũng không kịp vén, ngã phịch trên nệm giường mềm mại, “Tiểu nữ không có nói, không phải do tiểu nữ, ngài đừng nói bậy.”

“Oke oke oke, là do tôi nói bậy.”

Xem ra mọi thứ là thật.

Đậu móa, drama bí ẩn nhất thế giới bị cậu phát hiện rồi. Vệ Hoàn sởn cả gai ốc. Đấy là hai vị tổ tông cao cao tại thượng, Kim Ô đời đầu và Đại Phượng Hoàng đó.

“Vậy có chiêu hồn thành công không?”

Trường Minh Đăng Nương nhìn cậu, chẳng nói chẳng rằng.

Phải ha, tất nhiên là không thành công rồi, Phượng Hoàng đã qua đời được mấy nghìn năm.

Ơ mà có gì đó sai sai nha, mắc gì Kim Ô đời đầu lại muốn chiêu hồn Phượng Hoàng chứ, hai người họ có quan hệ gì à? Chẳng phải trước giờ mọi người đều bảo quan hệ giữa Kim Ô và Phượng Hoàng là kiểu một núi không thể có hai hổ ư?

Nhất là sau khi Phượng Hoàng đã qua đời…

Nhìn Vệ Hoàn sa vào trầm tư, Trường Minh Đăng Nương đứng dậy thi lễ, “Nếu ngài đã hỏi xong hết rồi thì tiểu nữ đây mạn phép đi trước.”

“Ê ê ê, cô đừng có đi.” Vệ Hoàn gấp gáp muốn túm cô lại.

“Ai đừng đi?”

Giọng nói lạnh lùng bỗng dưng vang lên từ sau lưng, Vệ Hoàn sợ tới mức giật nảy người. Cậu có cảm giác hình như Tiểu Đăng Nương trong tay cậu cũng run rẩy không kém. Vệ Hoàn quay người lại, cố nặng ra nụ cười khá miễn cưỡng và đầy bất lực, “Không có ai hết, hahaha, em đang nói chuyện với cục lông nhỏ thôi.”

“Em đang cầm gì trong tay?” Vân Vĩnh Trú khoanh hai tay trước ngực, “Đưa cho tôi xem.”

Nụ cười trên mặt Vệ Hoàn sắp nứt ra, “Hổng có gì hết trơn á, thật mà thầy ~”

Tuy rằng Vân Vĩnh Trú rất thích nghe ngữ điệu khi làm nũng của Vệ Hoàn nhưng hắn vẫn nghiêm khắc lặp yêu cầu của mình lần nữa, “Đưa cho tôi xem.”

Người này quả thật dầu muối đều không ăn. Thôi chẳng còn cách nào khác, Vệ Hoàn đành phải nhắm tịt hai mắt, bất chấp xòe tay ra cho hắn xem.

Vân Vĩnh Trú túm lấy cổ tay cậu, “Em nói chuyện với cái thứ này hả?”

Hửm?

Vệ Hoàn mở mắt ra, trong lòng bàn tay chỉ còn lại một sợi tim đèn đen kịt. Cuối cùng cậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, “Không phải, em đã bảo là em đang tám nhảm với cục lông nhỏ rồi. Đây là cọng cỏ mà nó nhặt cho em đó, đúng hông nhóc cục lông.”

Cục lông nhỏ chíp một tiếng, thò người qua đặt ba lô tí hon của nó lên giường rồi cất tim đèn vào trong túi.

May mà Trường Minh Đăng Nương thông minh chứ nếu để Vân Vĩnh Trú bắt được thì chắc chắn hắn sẽ tức chết. Vậy mà dám biến ra một nữ yêu ngay trên giường hắn.

Vệ Hoàn cảm thấy hổ thẹn, dẫu cho cậu cũng chẳng rõ nguồn gốc của sự chột dạ này nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đứng dậy quan tâm hỏi, “Thầy không đọc sách nữa ạ? Thầy đọc đến mệt rồi hở?”

Vân Vĩnh Trú yên lặng nhìn cậu chăm chú.

“Thầy nhìn chằm chằm vào em làm gì?” Vệ Hoàn cười rộ lên, đáng yêu hệt như một bé thú cưng nho nhỏ, “Đọc sách quá mệt nên đến ngắm em à?”

Cậu nói câu này là do thói quen ba hoa mà thôi. Nào ngờ ngay tiếp đó, Vân Vĩnh Trú thật sự trả lời.

“Đúng vậy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.