Thẩm Minh Dữu nhìn bộ dạng cẩn thận từng lời ăn tiếng nói của Triệu Diễm, không biết bắt đầu từ lúc nào, giữa anh em bọn họ trở nên lạ lẫm như thế.
Thời thơ ấu của Thẩm Minh Dữu, trước năm tám tuổi, Triệu Diễm là người đồng hành với cô trong khoảng thời gian đó.
Nhà họ Triệu cùng nhà họ Thẩm kết thành mối quan hệ thông gia, cha mẹ của bọn họ kết hôn vì lợi ích thương nghiệp, giữa hai người vốn dĩ không có tình cảm, hai vợ chồng Triệu Chấn Hải cùng Thẩm Viện đều rất bận rộn, hôn nhân của họ chỉ tồn tại dựa trên danh nghĩa, hai vợ chồng thường xuyên đi mười ngày nửa tháng vẫn không về nhà, ở trong nhà ngoại trừ những người hầu có bổn phận chăm sóc bọn họ ra, thì chỉ có Thẩm Minh Dữu và Triệu Diễm, hai anh em tự dựa dẫm vào nhau.
Triệu Diễm lớn hơn cô hai tuổi, anh ta đối với đứa em gái Thẩm Minh Dữu rất yêu thương, chỉ cần là thứ em gái muốn có, đến cả sao trên trời cũng muốn hái xuống cho cô.
Cho đến khi cha mẹ ly hôn, Thẩm Minh Dữu theo mẹ ra nước ngoài.
Thẩm Viện không phải là người mẹ chăm sóc con cái tốt, không có xiềng xích hôn nhân trói buộc, bà buông bỏ mọi thứ mà ăn chơi khắp nơi, thêm vào đó có thêm tài sản kếch xù chống lưng, sau ly hôn có thể nói cuộc sống của bà mười phần tự do và vui vẻ.
Trong nhà có quản gia, có rất nhiều người hầu chăm sóc Thẩm Minh Dữu, Thẩm Viên cứ hai ba tháng đổi một người bạn trai, đi khắp nơi trên thế giới vui chơi, rất ít khi dành thời gian ở nhà với Thẩm Minh Dữu.
Thẩm Minh Dữu từ năm tám tuổi đến khi lớn, lớn lên cô độc một mình.
Còn Triệu Chấn Hải sau ly hôn, ông ấy nhanh chóng kết hôn một lần nữa. Trong nhà Triệu Diễm có một người mẹ kế yêu thương, còn có một em kế làm bạn, Triệu Diễm làm người trọng tình trọng nghĩa, tính cách tốt, xung quanh anh ta có rất nhiều bạn bè tốt, cuộc ly hôn của cha mẹ dường như không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ta, ngoại trừ thời gian đầu cô em gái của Thẩm Minh Dữu không còn ở bên cạnh nữa, làm anh ta có chút không quen.
Nhưng rất nhanh, cảm giác không quen này dần phai nhạt đi như chưa từng có.
Cho đến năm Thẩm Minh Dữu mười sáu tuổi, Thẩm Viện qua đời, Thẩm Minh Dữu mới chuyển về nước sống, cô chuyển đến nhà họ Triệu, nhưng thời gian dần trôi, Thẩm Minh Dữu phát hiện cô đã không thể hòa nhập với đại gia đình nhà họ Triệu nữa rồi, một người là cha cô, mẹ kế, Triệu Kỳ, còn có cả Triệu Diễm họ là một gia đình, mà cô ở đây giống như một người ngoài, không thể dung hòa được với họ.
Năm mười sáu tuổi, sau khi cô thi đậu học viện điện ảnh, cô dành toàn bộ thời gian ở trong trường, rất ít khi về nhà họ Triệu.
Mối quan hệ anh em cùng Triệu Diễm lạnh nhạt đi rất nhiều, cũng không vì cô quay về nước sinh sống mà cải thiện phần nào.
“Đây không phải Triệu Diễm sao? Tại sao cậu lại ở đây vậy.” Một âm thanh lạ lẫm kéo Thẩm Minh Dữu từ hồi ức về hiện tại.
Triệu Diễm đứng lên, chào hỏi với người bạn đột ngột xuất hiện này, anh ta giới thiệu cô với người bạn đó: “Đây là Thẩm Minh Dữu em gái của tôi.”
Nghe thấy hai người không cùng họ, người bạn kia thắc mắc hỏi: “Là em họ sao?”
Triệu Diễm: “Là em ruột.”
Người bạn kia khó hiểu nói: “Em ruột của cậu không phải Triệu Kỳ sao?” Bọn họ đều là bạn bè trong một vòng tròn, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cho đến bây giờ chỉ nghe qua Triệu Diễm chỉ có một cô em gái là Triệu Kỳ, khi ở bên ngoài, vì thân phận là đại tiểu thư của tập đoàn họ Triệu, tất cả mọi người đều nịnh bợ Triệu Kỳ, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghe Triệu Kỳ còn một người chị em nữa.
Chuyện lộn xộn trong nhà Triệu Diễm không muốn tiết lộ với người ngoài, anh ta đành nói qua loa: “Tất cả đều là em ruột của tôi.”
“Cho đến bây giờ chưa từng nghe nói cậu có đến hai em gái nha.” Người bạn kia thắc mắc không thôi, nhưng nhìn “cô em gái” đang ngồi trên ghế này không muốn đứng dậy cùng hắn chào hỏi, thậm chí nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, hắn cũng không dám nói thêm câu gì, chào một tiếng rồi đi.
Hôm nay Triệu Diễm tìm cô là có chuyện muốn nói, thấy người bạn kia đã đi xa, anh ta hỏi: “Dữu Dữu, anh đến đây là muốn nói chút chuyện giữa em và Giang Trầm.”
Triệu Diễm hỏi: “Hai đứa thật sự muốn ly hôn sao? Vì sao lại muốn ly hôn?”
“Chuyện tôi ly hôn không cần anh quan tâm.” Giọng điệu Thẩm Minh Dữu không tốt lắm.
Triệu Diễm bất đắc dĩ nói: “Anh là anh trai của em.”