Sáng sớm, lúc Thẩm Minh Dữu thức dậy, Giang Trầm đang ở phòng bếp làm đồ ăn sáng.
Quản gia và đầu bếp trong nhà lo lắng đứng ở ngoài cửa, không biết sáng sớm hôm nay đột nhiên đầu óc ông chủ nhà mình có chỗ nào không đúng, lại đuổi đầu bếp làm đồ ăn sáng ra ngoài cửa, tự mình xuống bếp làm.
Sau khi thấy Thẩm Minh Dữu ra ngoài, quản gia nóng vội nói: “Phu nhân, đây là thế nào vậy, sao tiên sinh lại tự mình xuống bếp vậy?” Khiến cho các đầu bếp lo lắng, lòng người bàng hoàng, tưởng bọn họ làm đồ ăn không hợp khẩu vị chủ nhà.
Thẩm Minh Dữu cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Giang Trầm là loại người chưa bao giờ đi vào phòng bếp, một ngày ba bữa, nếu ở nhà sẽ có người phụ trách quản lý, còn ở công ty thì giải quyết ở nhà ăn, nấu cơm đối với anh mà nói chính là một chuyện lãng phí mạng sống.
Có thời gian nấu cơm còn không bằng anh nhìn nhiều thêm bảng báo cáo tài chính, ký nhiều thêm một hợp đồng làm ăn.
Ngay cả Niệm Niệm thu dọn hành lý xong, đi theo mẹ ra cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Niệm Niệm kéo áo mẹ, đưa mắt nhìn cô: “Mẹ ơi, con không ăn có được không ạ?”
Ba bé làm bữa sáng, Niệm Niệm không dám ăn.
Thẩm Minh Dữu cho Niệm Niệm một lời yên tâm: “Không sao, mẹ cũng không ăn đâu.”
Giang Trầm chuẩn bị rời khỏi phòng bếp thì đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện giữa vợ và con gái.
“Mấy người đi vào làm thức ăn đi.” Giang Trầm nói với đầu bếp đứng cửa phòng, thành phẩm bữa sáng anh bận rộn làm cả buổi sáng, đều bị anh đổ hết vào thùng rác.
Đêm qua Giang Trầm vẫn không được vào phòng ngủ chính, anh ở phòng sách nghiên cứu công thức nấu ăn cả một đêm.
Tối hôm qua sau khi trở về từ bữa tiệc tại nhà ba vợ, anh xem xét lại bản thân mình, anh chưa từng ăn thức ăn vợ chuẩn bị cho mình, bây giờ càng không có lý do gì để vợ làm cho anh cả, đã như vậy thì để anh làm lại cho vợ là được.
Giang Trầm nghĩ mọi chuyện sẽ vô cùng hoàn mĩ, tưởng tượng trong một buổi sáng sớm anh tỉnh dậy, vì vợ và con gái nấu một bữa ăn sáng phong phú, vợ và con gái sẽ ăn với vẻ mặt thỏa mãn.
Nhưng ai có thể nghĩ đến được, mọi chuyện tốt đẹp mà anh tưởng tượng, thế mà bị kỹ thuật nấu nướng của anh hại thê thảm.
**
Chương trình lần này được quay ở một làng du lịch thành phố A.
Chín giờ sáng, phòng phát sóng trực tiếp vừa mở ra, một làn mưa đạn nhanh chóng chạy ra.
[Chị Dữu Dữu, tôi vào rồi!]
[Tiểu bảo bối Niệm Niệm, đã lâu không gặp.]
[Hình ảnh người phát ngôn thương hiệu H Châu Á, chị Dữu Dữu thật trâu bò, chị quay lúc nào vậy, tôi không chờ được muốn thấy nó tuyên truyền, muốn xem nó chiếu quá!]
[Chị Dữu Dữu, fan hâm mộ của chị lên hai ngàn vạn rồi, xin hỏi lúc nào chị phát phúc lợi cho fan vậy chị? Ảnh gia đình chị chuẩn bị xong chưa, nhanh đăng lên nào!]
…
Ngay khi phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Minh Dữu vừa mở, fan hâm mộ và khán giả đang online chờ đợi nhao nhao tràn vào, so sánh với lần đầu tiên quay chương trình chỉ có mấy ngàn người, phòng phát sóng trực tiếp hôm nay vừa mở, số lượng fan hâm mộ đã vượt qua hơn trăm vạn, hơn nữa còn đang không ngừng tăng nhanh.
Xe rất nhanh đã đi tới địa điểm được chỉ định.
Niệm Niệm vừa mới xuống xe, một đám bạn nhỏ lập tức vây quanh cô bé.
“Em gái Niệm Niệm, sao giờ em mới đến vậy? Bọn anh đợi em rất lâu rồi đó.”
“Chị Niệm Niệm, em nhớ chị lắm.”
“Niệm Niệm, mấy ngày nay mỗi ngày mình đều rất nhớ cậu, muốn nhanh chóng được đi quay chương trình để gặp cậu đó, hôm nay cuối cùng mình cũng gặp được cậu rồi.”
“Niệm Niệm Niệm Niệm, mình nhớ cậu đến c.h.ế.t mất thôi, cậu có nhớ mình không?”
Niệm Niệm bị ép thừa nhận sự nhiệt tình của mấy bạn nhỏ: Mấy ngày nay cô bé ở nhà, đi theo ba rèn luyện thân thể, đi theo mẹ qua studio chơi, thấy được rất nhiều thứ mới lạ, bé còn đi theo ông ngoại học đánh cờ, mấy ngày nữa hẳn là cô bé có thể đánh bại ông ngoại rồi..
Mỗi ngày cô bé đều bận bịu, không có thời gian nghĩ đến mấy bạn nhỏ của bé.
Ngay cả quà tặng các bạn, mẹ cũng phải nhắc bé, bé mới nhớ mà chuẩn bị.
Niệm Niệm từ trong ba lô nhỏ của mình, lấy ra từng món quà bé chuẩn bị cho đám bạn.
Khương Húc nhận được quà thì rất cảm động: “Oa, Niệm Niệm quả nhiên rất nhớ bọn mình, còn chuẩn bị đồ chơi nữa, Niệm Niệm, cậu thật tốt!”
Chu Tử Ngải và Chu Tử Dục: “Chị Niệm Niệm là tốt nhất.”
Triệu Nhất Dương nhìn thấy các em trai em gái vui vẻ như vậy, cũng vội vàng mang quà mình mang tới đưa cho các em, sau khi chia quà xong, cậu nhóc đi đến trước mặt Thẩm Minh Dữu, đưa một hộp quà nhỏ được đóng gói đẹp đẽ cho cô.
Thẩm Minh Dữu chỉ vào mình: “Con cho dì sao?”
“Dạ.” Chuyện em gái Tử Ngải bị dị ứng lần trước, Triệu Nhất Dương tưởng mình đã hại em gái Tử Ngải, nhưng dì Thẩm rất kiên định nói cho cậu nhóc biết, đây không phải là lỗi của cậu nhóc, trong lòng Triệu Nhất Dương vừa ê ẩm vừa ấm áp.