Sau khi tất cả các khách mời đến đông đủ, tổng đạo diễn chương trình Ngô Lực đứng ra vui mừng hớn hở nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên các bố tới đây, vì để cho mọi người có một ngày vui vẻ nhẹ nhàng, hôm nay sẽ không có bất kỳ nhiệm vụ gì hết, tất cả nhóm ba mẹ chỉ cần dẫn bọn nhỏ làm cơm tối cùng nhau, ăn xong bữa tối mọi người có thể về nhà từng người nghỉ ngơi.”
Lúc Niệm Niệm bị chó đuổi ở trên chương trình, Ngô Lực ngoài ý muốn biết được thân phận của Giang Trầm nhưng Ngô Lực không nói cho ai hết, camera men ghi hình cho Niệm Niệm là người của Ngô Lực, sau khi nói chuyện hai người ăn ý đem bí mật này giấu ở trong lòng.
Rốt cuộc bọn họ cũng không biết lão đại này có ý gì, muốn xuất hiện trên ống kính hay không muốn xuất hiện đây, muốn bại lộ thân phận hay không muốn đây.
Nhưng lúc đi, Ngô Lập cố ý từ trợ lý của Giang Trầm lấy được một tấm danh thiếp, nghĩ đến sau này sẽ có lúc hữu dụng.
Không phải sao, đúng lúc cần dùng đến.
Ngô Lực bây giờ là người thấy việc thì tinh thần vui vẻ thoải mái, sau khi Phùng Kính Tắc bị đuổi việc, dưới sự đề cử của Thẩm Minh Dữu, ông ấy thành công thăng lên chức tổng đạo diễn chương trình «Mẹ Là Siêu Nhân».
Ngô Lực ở đài truyền hình Quất Tử thật ra cũng là một đạo diễn thâm niên, nhưng do tính tình ông ấy ngay thẳng không biết cách xã giao, lại không biết nịnh nọt, trong lúc làm việc vô ý đắc tội một vị lãnh đạo, sau đó bị hạn chế chỉ có thể đến «Mẹ Là Siêu Nhân» là một đạo diễn quay hình nho nhỏ.
Cũng may lần này ông ấy đã bắt lấy cơ hội, bởi vì giúp Thẩm Minh Dữu một vấn đề nhỏ, Thẩm Minh Dữu có qua có lại đề cử ông ấy với giám đốc đài truyền hình, trở thành tổng đạo diễn «Mẹ Là Siêu Nhân».
Kỳ “Ba tới” này là ông ấy tự mình nghĩ ra, lúc mời Giang Trầm, Ngô Lực có chút do dự, ông ấy sợ sẽ bị từ chối, phải biết Giang Trầm ngoại trừ đã từng xuất hiện một hai lần trên tạp chí tài chính và kinh tế, anh rất ít lộ mặt ở trước mặt công chúng, anh xem như một kẻ có tiền khiêm tốn.
Nhưng ông ấy vẫn giữ tâm thái ôm thử một lần liên hệ tới trợ lý Giang Trầm, không nghĩ tới bên kia thế mà rất dễ nói chuyện, dường như không cần tốn nhiều sức, Ngô Lực liền thuận lợi mời được ông chủ khiêm tốn Giang Trầm đến chương trình.
Nhìn số người xem trực tiếp lại một lần nữa đột phá cao mới, trong lòng Ngô Lực càng thêm đắc ý.
Thẩm Minh Dữu, thật đúng là phúc tinh của ông ấy.
Địa điểm nấu cơm là ở trung tâm hoạt động trong thôn, bên trong có một phòng bếp, có thể chứa được tất cả nhóm ba mẹ.
Nấu cơm tập thể, các phụ huynh đương nhiên là muốn trổ tài, đều vén tay áo lên muốn thể hiện tài năng.
Nhất là nhóm ba.
Ngoại trừ Giang Trầm, anh mặc một bộ quần áo làm việc đắt tiền, quan sát dáng vẻ hình như không giống như muốn xuống phòng bếp.
Thẩm Minh Dữu giao cho anh nói: “Anh đi trông đám nhỏ đi, chuyện nấu cơm để bọn em là được.”
Đáng lẽ ngay từ đầu đám nhóc phải giúp một tay, nhưng thực tế bọn nhóc giúp chỉ làm trở ngại chứ không giúp gì, rơi vào đường cùng, đám nhóc bị đuổi ra khỏi phòng bếp, đi ra bên ngoài chơi.
Giang Trầm nhớ tới tài nấu nướng của mình, cũng giống như trẻ con làm trở ngại chứ không giúp gì, thế là nghe lời cầm theo chiếc ghế nhỏ, ngồi xuống dưới cây to trước nhà, nhìn đám nhóc chơi.
Nhóm ba mẹ ở trong phòng nấu cơm mỗi người đều bận rộn.
Trù nghệ của Triệu Hằng chồng Chung Dao không ổn cho lắm, nhưng giúp đỡ thì có thể, trù nghệ của hai người Khương Nguyên và Chu Cảnh Hành đều rất không tệ, bữa tối nay chủ yếu do bọn họ làm đầu bếp.
Cố Ngải Phỉ thấy Chu Cảnh Hành do nấu cơm nên trên trán đều là mồ hôi, cô ta tri kỷ lấy khăn tay giúp anh ta lau mồ hôi sạch sẽ.
Hai đôi vợ chồng khác cũng sẽ thỉnh thoảng tương tác với nhau một chút, chỉ có Thẩm Minh Dữu bên cạnh thiếu một người.