Niệm Niệm hi vọng mình có thể được hạng nhất.
Cô bé rất có lòng tin đối với mình, với ba và mẹ bé cũng rất có lòng tin.
Cô nhóc lôi kéo vạt áo mẹ, dùng ngón tay chỉ mình: “Mẹ, Niệm Niệm giành hạng nhất.”
Thẩm Minh Dữu nhìn con gái tự tin, cô có chút đau đầu: “Niệm Niệm sao biết con nhất định được hạng nhất? Các bạn nhỏ hôm nay cũng rất lợi hại, còn có ba nhà anh Nhất Dương, là quán quân Olympic đấy, chạy rất lợi hại, có lẽ chúng ta không được hạng nhất đâu con.”
Thẩm Minh Dữu tự nhiên biết được suy nghĩ của Niệm Niệm, đừng nhìn Niệm Niệm bình thường nhìn yên tĩnh, nhưng trên thực tế con bé là một đứa trẻ thích phân thắng bại, cái tính này, hẳn là di truyền từ Giang Trầm.
Sau khi Niệm Niệm nghe được lời của mẹ, bé quay đầu nhìn về phía ba, nghiêm túc hỏi: “Ba, ba có thể chạy thắng được ba quán quân của anh Nhất Dương không?”
Giang Trầm rất tự tin: “Đương nhiên rồi, ba khẳng định sẽ được hạng nhất.”
Lần này Niệm Niệm yên tâm: “Con khẳng định cũng sẽ được hạng nhất.”
Mặc dù anh Nhất Dương chân dài hơn bé, nhưng bình thường Niệm cũng hay luyện tập chạy bộ, cô bé nhất định sẽ chạy thắng anh Nhất Dương.
[Nhìn Niệm Niệm rất tự tin, nhưng mẹ bé nói rất hợp lý, nhà chị Dữu muốn thắng nhà Chung Dao thật rất khó, mặc dù anh rể chân dài nhưng Triệu Hằng là quán quân Olympic đó, mỗi ngày Chung Dao và Triệu Nhất Dương đều bị Triệu Hằng lôi kéo rèn luyện thân thể, sức khỏe cả nhà này không phải dùng để trưng cho đẹp đâu.]
[Ha ha, Niệm Niệm và ba trông rất tự tin sẽ thắng nha, không biết khi thua có khóc hay không đây?]
[Niệm Niệm có thể lắm chứ, chỉ cần tốc độ chạy khi bị chó đuổi, với ngỗng đuổi, tôi tin nhất định sẽ thắng, Niệm Niệm cố lên!]
Trận tiếp sức đầu tiên có bốn người ba, đưa gậy cho mẹ, gậy cuối cùng chính là các bạn nhỏ.
Bốn người ba đứng trên sân thi đấu, mỗi người đều có những đặc điểm riêng.
Theo tiếng còi vang lên, nhóm ba bắt đầu từng người chạy nhanh về phía trước.
Trong bốn người, Giang Trầm và Triệu Hằng có tốc độ chạy nhanh nhất, hai người chạy ngang nhau, nhất thời không biết được đến cùng ai chạy nhanh hơn ai.
Sau khi Niệm Niệm nhìn thấy tốc độ chạy của ba, ánh mắt bé sáng lên, đưa tay làm thành cái loa: “Ba ơi cố lên! Ba hạng nhất!”
Những hài tử khác nhóm nghe được Niệm Niệm cố lên âm thanh về sau, nhao nhao đi theo hô: “Ba ba cố lên!”
[Wow anh rể Dữu Tử thật tuyệt, vậy mà có thể chạy thắng quan quân Olympic, quá lợi hại!]
[Niệm Niệm rất muốn cầm hạng nhất, ngoại trừ lúc bé bị ngỗng đuổi gọi ba tới cứu, giọng bé chưa lúc nào kích động gọi ba như này.]
Tốc độ chạy của Giang Trầm quả thực rất nhanh, một trăm mét cũng không nhiều, anh và Triệu Hằng luôn duy trì vị trí dẫn đầu, thậm chí điểm cuối cùng chạy tiếp sức, bởi vì anh nắm giữ kỹ xảo liên quan, Thẩm Minh Dữu sớm cầm được gậy trong tay từ Giang Trầm, dẫn trước Chung Dao chạy lao đi một bước.
Ưu điểm nhỏ này đối với nhóm Thẩm Minh Dữu mà nói là rất lớn, tình thế trên sân thi đấu lập tức thay đổi, Chung Dao mặc dù luôn rèn luyện nhưng sức của Thẩm Minh Dữu cũng không tệ, thẳng đến lúc giao gậy cho Niệm Niệm, Thẩm Minh Dữu vẫn duy trì trạng thái dẫn trước.
Niệm Niệm tiếp nhận gậy chuyền tay từ trong tay mẹ, khóe mắt bé liếc nhìn anh Nhất Dương bên kia, bé lần nữa xác nhận, Niệm Niệm khẳng định sẽ được hạng nhất.
Niệm Niệm đón gió, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c hướng về phía trước chạy đi.
Nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, lập tức sẽ tới điểm cuối cùng.
[Ai da Niệm Niệm thật rất muốn hạng nhất, khó tin quá đi.]
[Chân nhỏ ngắn của Niệm Niệm chạy nhanh thật, cô bé thật sự dùng hết sức lực chạy, rất nhanh sẽ đến điểm cuối cùng, Niệm Niệm sẽ được hạng nhất.]
Ngay lúc khán giả cảm thấy hạng nhất ngoại trừ Niệm Niệm ra không ai còn có thể nữa, ngoài ý muốn lúc này phát sinh.