“Niệm Niệm, Niệm Niệm.” Khương Húc đứng từ xa gọi Niệm Niệm, bé ếch nhỏ sao có thể ngủ như vậy được.
Cậu nhóc mở mũ ếch của mình xuống, ném về phía ếch xanh nhỏ đang nằm để cố gắng đánh thức bé ếch nhỏ.
Trùng hợp thay, chiếc mũ rơi xuống người Niệm Niệm, che đi cái đầu nhỏ của cô bé.
Niệm Niệm tỉnh dậy nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, cô bé nhớ rõ mình là một chú ếch thông báo quan trọng và cần phải kêu “ếch ộp ếch ộp”. Vì vậy, bé ếch nhỏ ngủ gà ngủ gật.
Ộp, ếch ộp, ộp, ngáy khò khò…
Tiếng ộp ộp nhỏ dần nhỏ dần rồi chuyển thành tiếng lẩm bẩm làu bàu buồn ngủ.
[Ha ha ha, ếch ộp, ếch ộp, bé ếch nhỏ Niệm Niệm của chúng ta ngủ mất rồi!]
[Những bạn nhỏ này muốn tui cười c.h.ế.t hả, làm thế nào mà một bàn biểu diễn nhảy có thể buồn cười như vậy, trẻ con đáng yêu quá đi mất.]
[Màn trình diễn tài năng này rất chân thật, trước đây khi tui tham gia tiết mục biểu diễn ở nhà trẻ của con tui cũng là hết cười rồi lại cười như này nè, chơi rất vui.]
[Tui thực sự cười ra tiếng luôn rồi nè, ha ha ha không ngừng lại được luôn, mẹ tui còn tưởng tui điên rồi ha ha ha!]
[Bọn nhỏ thực sự là liều thuốc chữa lành, thật ra hôm nay tâm trạng của tôi không tốt lắm, nhưng sau khi xem live stream, tôi đã được những đứa nhỏ đáng yêu này chữa lành.]
Sau khi Thẩm Minh Dữu nhìn thấy con gái mình đang ngủ, cô không thể nhịn cười.
Giang Trầm cũng đưa tay vỗ trán, nụ cười trên môi vẫn chưa khép lại.
Cô giáo biên đạo lau mồ hôi trên mặt, mặc dù cô ấy tốt nghiệp chuyên ngành khiêu vũ nhưng cô ấy lại không phải giáo viên dạy múa chuyên nghiệp, cô ấy bị đạo diễn bắt đi dạy múa cho các bạn nhỏ, một buổi chiều này cô ấy bị giày vò đến mệt lã người.
Nhìn bọn trẻ ở trên sân khấu không ngừng mắc lỗi, cô ấy rất lo lắng.
Đặc biệt là một bạn nhỏ ngủ luôn trên sân khấu, và đó là cô bé Niệm Niệm được cô giáo giao cho vai bé ếch nhỏ quan trọng.
Lúc học nhảy bạn nhỏ Niệm Niệm rất cố gắng, nhưng dường như cô bé không có nhiều năng khiếu về việc nhảy múa, nên cho dù nhịp điệu rất tốt nhưng tay chân cô bé lại cứng ngắc, cô bé nhảy múa như robot, đặt cô bé vào nhóm nhảy với những động tác mềm mại thì sẽ bị lộ ngay.
Thế nên cô giáo đành phải nghĩ ra biện pháp khác, để Niệm Niên giả làm một bé ếch nhỏ, phối hợp với tiếng nhạc “ếch ộp ếch ộp”, cuối cùng luyện tập xong phát hiện ra vũ đạo phối hợp với tiếng “ếch ộp” vừa đáng yêu lại vừa vui hơn ban đầu.
Vì vậy, cô giáo đặt nhiều kì vọng vào bạn nhỏ Niệm Niệm.
Nhưng cô giáo không ngờ, bé ếch nhỏ lại ngủ ngay trên sân khấu!
Cô giáo tận dụng khoảng ngắt, chạy nhanh đến đỡ hai bé ếch nhỏ đang ngã sấp vào nhau, lại xỏ giày cho chú ếch khác nhưng ngay lúc này, âm nhạc lại vang lên, cô giáo chỉ có thể nhanh chóng tiến về phía trước tiếp tục múa dẫn đầu.
Về phần bé ếch nhỏ đang ngủ kia, cô giáo đã không còn thời gian để đánh thức, đành để cô bé tiếp tục ngủ.
Sau phần thể hiện tài năng cũng là lúc buổi biểu diễn kết thúc.
Giang Trầm ôm bé ếch nhỏ Niệm Niệm đang nằm rạp trên đất vào ngực, chuẩn bị trở về nhà, Thâm Minh Dữu đi bên cạnh anh, nhìn mặt Niệm Niệm đầy mồ hôi, cô cầm quạt vừa đi vừa quạt cho cô bé.
Niệm Niệm cựa quậy trong n.g.ự.c ba, rõ ràng đã tỉnh dậy nhưng cô bé lại không mở mắt.
Niệm Niệm rất buồn bực, cô bé là một chú ếch phát thanh viên rất quan trọng, khi vũ hội kết thúc, cô giáo cần tiếng “ếch ộp” của mình để thông báo kết thúc, nhưng tại sao cô bé lại ngủ quên.
Thẩm Minh Dữu biết con gái đang giả vờ ngủ, cô cố ý nói: “Ai da, Niệm Niệm sao vẫn chưa tỉnh, hoàng hôn đẹp như vậy, nếu bỏ lỡ sẽ không nhìn thấy.”
Mùa hè trời tối muộn hơn, mặc dù lúc này đã hơn sáu giờ, nhưng trời vẫn chưa tối, mặt trời đã lặn, ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa nơi chân trời vô cùng hùng vĩ.
Niệm Niệm giả vờ ngủ từ trong n.g.ự.c ba ngẩng đầu dậy: “Ở đâu ạ?”
Mặc dù đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Niệm Niệm nhìn thấy cảnh hoàng hôn đẹp đẽ lộng lẫy như vậy, cô bé mở to hai mắt, hoàn toàn quên mất sự xấu hổ vừa rồi của bé ếch nhỏ, trong đầu chỉ có thể nghĩ đến “Hoàng hôn thật là đẹp.”
“Chụp một tấm ảnh đi.” Giang Trầm lấy điện thoại ra, anh dự định chụp một ảnh gia đình ba người dưới ánh hoàng hôn.
Niệm Niệm nghe thấy chụp ảnh, cô bé rất phối hợp tạo dáng, hai tay nắm thành quả đấm, sau đó ngón trỏ tay trái và tay phải duỗi ra để ở trước ngực.
Giang Trầm một tay ôm Niệm Niệm, một tay cầm điện thoại, nhìn vợ đứng bên cạnh, anh nghĩ nghĩ rồi đưa con sang cho Thẩm Minh Dữu bế.
Khi Thẩm Minh Dữu ôm Niệm Niệm, Giang Trầm ôm bả vai vợ, anh ôm vợ cùng con gái vào trong n.g.ự.c mình, “tách” một tiếng, đã chụp được ảnh.