Giang Trầm vừa khởi động xe vừa dửng dưng hỏi: “Ngày mai có chuyện gì mà hai người gặp nhau vậy?”
“Lần trước Tinh Trạch đến trường quay thăm ban em, được đạo diễn Tần Tùng mời diễn một vai khách mời có cảnh quay không nhiều nhưng rất quan trọng. Ngày mai cậu ấy vào đoàn, em cũng quay lại đoàn làm phim nên đương nhiên là sẽ gặp nhau rồi.”
“Cậu ta sẽ ở lại đoàn bao lâu?”
Thẩm Minh Dữu chỉnh lại váy của mình: “Chắc là hơn một tuần.”
Giang Trầm trầm mặc.
Hoắc Tinh Trạch đi thăm ban, còn nhận được một vai diễn khách mời, một tuần kế tiếp có thể ở lại đoàn làm phim với Thẩm Minh Dữu. Anh đi thăm ban trước Hoắc Tinh Trạch, chẳng những không nhặt được chỗ tốt gì, ngược lại còn bị thương. Anh không chỉ bị Thẩm Minh Dữu uống say rồi tát cho bạt tay, mà vết bầm tím bị đụng ở tay cũng đau mất một tuần mới khỏi.
…Khác biệt giữa người với người thật lớn mà.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Thẩm Minh Dữu để ý thấy Giang Trầm không lái xe về nhà: “Không về nhà sao?”
“Ba mẹ muốn chơi riêng với Niệm Niệm một lúc, chúng ta khoan hẵng về quấy rầy bọn họ.” Giang Trầm chăm chú nhìn về phía trước, anh nói: “Chúng ta đi hẹn hò.”
Thẩm Minh Dữu: “…”
Tối nay trước khi ra ngoài, Giang Trầm đã được Giang Thiệu Bình “đào tạo khẩn cấp” những kỹ xảo để hẹn hò.
Nhắc tới hẹn hò, điều Giang Trầm nghĩ đến đầu tiên không gì khác ngoài cùng nhau ăn tối dưới ánh nến, đi nghe hòa nhạc, hoặc là đi trung tâm thương mại mua túi, mua quần áo, mua trang sức,… Anh nghĩ rằng phụ nữ luôn thích những thứ này, nhưng sau khi suy nghĩ của mình bị ba biết được, Giang Trầm đã bị Giang Thiệu Bình khinh bỉ một phen.
Vì thế, sau khi được chỉ điểm, Giang Trầm đã lái xe suốt quãng đường với thái độ nghi ngờ và đưa Thẩm Minh Dữu ra bờ sông… hóng gió.
Khi đến nơi, Giang Trầm vòng qua đầu xe, đi tới ghế phụ rồi lịch sự giúp Thẩm Minh Dữu mở cửa xe.
Thẩm Minh Dữu bước xuống xe, cô nhìn cảnh sông đen như mực cách đó không xa, không biết Giang Trầm dẫn mình đến đây là có ý gì.
“Chờ anh một chút.” Giang Trầm gọi cô lại, từ ghế sau ôm ra một bó hoa tươi rồi đưa đến tay Thẩm Minh Dữu: “Chúc mừng em đã quay trở lại với công việc của mình.”
Giang Trầm nhìn vào mắt cô và nói: “Còn nữa, đêm nay em… rất đẹp.”
Giang Thiệu Bình nói rằng đàn ông phải học cách nói lời thâm tình, nếu như ăn nói vụng về, không biết nói lời thâm tình thì khen phụ nữ xinh đẹp sẽ không bao giờ sai.
Giang Trầm nghĩ, thật ra Giang Thiệu Bình không cần phải dạy anh điều này, bởi vì anh thật lòng cảm thấy Thẩm Minh Dữu rất đẹp.
Đêm nay, cô trông vô cùng quyến rũ trên thảm đỏ, không chỉ có fan mà ngay cả Giang Trầm cũng bị Thẩm Minh Dữu làm cho sững sờ. Anh vẫn luôn biết vợ mình rất xinh đẹp, nhưng cô của đêm nay còn xinh đẹp hơn cả trước đây. Nếu như nói rằng vẻ đẹp trước đây của cô bị một tấm màn che phủ, người khác không dễ dàng nhận ra, vậy thì đêm nay, vẻ đẹp của cô đã được phô bày tựa như đóa hoa rực rỡ nở rộ, đẹp đến mức làm cho người ta phải kinh ngạc.
Thẩm Minh Dữu nhìn hoa tươi mà Giang Trầm đưa tới, bó hoa không lớn, rất thích hợp để cô cầm bằng một tay, hoa lan hồ điệp màu hồng nhạt, yêu kiều diễm lệ khoe sắc thắm, trông vô cùng đẹp mắt.
Đây là loài hoa yêu thích nhất của cô, còn có những lời mà cô thích nhất.
Đối với Thẩm Minh Dữu mà nói, quay trở lại với công việc tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, nhưng cô đã làm được, lời chúc mừng của Giang Trầm mang đến cho cô cảm giác được thừa nhận, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy thoải mái và vui sướng.
Thẩm Minh Dữu nhận lấy hoa tươi, ôm vào ngực, cô nhìn khung cảnh xung quanh rồi hỏi: “Nơi này chính là địa điểm hẹn hò mà anh nói sao?”
Giang Trầm gật đầu: “Buổi tối ở đây vắng người, gió sông mát mẻ, chúng ta có thể hóng gió và tản bộ, em thấy thế nào?”